LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 139

tử, từ đó ta càng không tin một ai nữa.
Huynh đệ tưởng ta không ra khỏi ngục thất bao giờ ư? Không phải đâu. Sau
khi luyện xong Thần Chiếu Công, ngay ngày hôm ấy ta đã ra ngoài. Có
điều trước khi ra đi, ta đã điểm vào huyệt Hôn thụy nên huynh đệ không
biết mà thôi.
Đêm hôm ấy, lúc ta vượt qua bức tường trong, đã chắc không tránh khỏi
một trường ác đấu. Chẳng ngờ sự việc đã lâu năm, Lăng Thoái Tư không
gia tâm đề phòng nữa. Bọn thủ vệ bên ngoài đã giải tán. Lão có ngờ đâu
Thần Chiếu Công kỳ diệu đến thế. Cả người bị xuyên thủng xương tỳ bà,
cắt đứt gân chân vẫn còn luyện được môn võ công thượng thừa.
Ta đến dưới cửa sổ nhà lầu, trống ngực đánh hơn trống làng, tưởng chừng
trở lại tâm tình hồi hộp như lần đầu tiên chờ đợi nàng.
Sau cùng ta đánh bạo khẽ gõ cửa sổ ba tiếng rồi gọi:
– Sương Hoa!
Nàng đang ngủ say choàng tỉnh giấc, mơ màng cất tiếng hỏi:
– Đại ca! Điển ca! Có phải đại ca không? Hay là tiểu muội ngủ mơ?
Đã cách bao nhiêu ngày khổ sở, nay lại được nghe thanh âm như rót vào
tai.
Ta mừng quá cơ hồ phát điên, cất tiếng run run đáp:
– Sương muội! Tiểu huynh đây mà. Tiểu huynh trốn ra được rồi.
Ta chờ đợi nàng ra mở cửa sổ. Trước kia mỗi lần tương hội, nàng mở cửa
sổ vẫy tay ta mới tiến vào, chứ chẳng bao giờ tự ý vào phòng ngay.
Không ngờ lần nay nàng không mở cửa, dán mặt vào lớp giấy dán cửa khẽ
nói:
– Tạ Ơn Trời Phật! Điển ca! Điển ca vẫn khỏe mạnh thì ra gia gia không
lừa dối tiểu muội.
Ta cất giọng cay đắng đáp:
– Ừ! Lệnh tôn không gạt Sương muội đâu. Tiểu huynh vẫn còn sống đây.
Sương muội hãy mở cửa cho tiểu huynh thấy mặt.
Nàng vội gạt đi:
– Không không! Không được đâu...
Ta tưởng chừng trái tim chìm hẳn xuống, hỏi lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.