LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 171

vườn rau có tiếng bước chân nhè nhẹ. Một người đang rón rén đi tới. Người
đó đi mấy bước rồi dừng lại. Tiếp theo lại bước lại dừng. Hiển nhiên tâm
thần cực kỳ hồi hộp, chỉ sợ có người phát giác.
Người đó đi tới mỗi lúc một gần.
Địch Vân trống ngực đánh thình thình tự hỏi:
– Sư muội đến kiếm ta chăng? Nàng định nói gì với ta? Phải chăng nàng
cầu ta khoan thứ, hay còn có chút tình nghĩa cũ với ta?
Rồi chàng lẩm bẩm:
– Sư muội đến đây ta còn điều chi đáng nói với nàng? Hỡi ơi! Xong rồi!
Xong rồi! Nàng ở vào hoàn cảnh phu thê hòa hợp, mẫu nữ từ ái. Ta vĩnh
viễn không muốn gặp nàng nữa.
Đột nhiên đầy lòng cừu hận biến thành nguội lạnh, chàng tự nhủ:
– Ta vốn là đứa nhỏ cùng nghèo ở nơi thôn dã. Dù không phải chịu trường
oan khuất này, sư muội cùng ta thành đôi vợ chồng, dĩ nhiên là một điều
khoái lạc cho ta, nhưng nàng phải chịu cực khổ nhọc nhằn, chứ chẳng được
lợi gì. Ta định báo thù là giết Vạn Khuê hay sao? Nếu vậy sư muội sẽ biến
thành quả phụ, chẳng lẽ trở về lấy ta? Ta đã thành cừu nhân giết chồng
nàng thì nàng còn nghĩ gì đến ta nữa? Trước kia ta đã không bằng Vạn
Khuê, bây giờ lại càng khác nhau một trời một vực. Mối oan cừu này từ
đây kể như là xóa bỏ để vợ chồng mẹ con nàng được hưởng những ngày
khoái lạc.
Chàng nghĩ tới đây, nhất quyết không muốn nói gì với Thích Phương.
Địch Vân cúi xuống ôm thi thể Đinh Điển trong đống củi ra bỗng nghe
đánh “Binh” một tiếng. Cửa phòng củi bị người đá bật tung.
Địch Vân giật mình kinh hãi quay đầu nhìn lại thấy một hán tử cao gầy tay
cầm trường kiếm đứng ở trước cửa. Chính là Vạn Khuê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.