LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 195

Địch Vân rất đỗi bi ai mà phải hết sức che dấu. Chàng ấp úng hỏi:
– Người này... chết rồi... Đại sư phụ! Có phải... đại sư phụ đã đánh chết
không?
Bảo Tượng thấy thần sắc chàng biến đổi liền cho là chàng trông thấy người
chết mà phát khiếp. Lão bật tiếng cười đanh ác hỏi:
– Không phải ta đánh chết đâu. Người lại đây nhìn xem là ai? Ngươi có
nhận được y không?
Địch Vân giật mình kinh hãi, chàng tưởng lão đã khám phá ra hành tung
của mình nên không khỏi chột dạ.
Nếu chàng không quyết định bảo vệ thi thể Đinh Điển thì đã co giò chạy
trốn rồi. Chàng gắng gượng trấn tĩnh đáp:
– Người này tướng mạo rất đặc biệt, không phải ở bản xứ.
Bảo Tượng cười nói:
– Dĩ nhiên y không phải là người ở đây.
Đột nhiên lão lớn tiếng:
– Này! Đi kiếm gì cho ta ăn. Nếu ngươi không nghe lời thì hãy thử coi Phật
gia có lấy cái mạng chó má của ngươi?
Địch Vân thấy thi thể Đinh Điển tạm thời chưa việc gì, cũng yên lòng được
một chút, liền đáp:
– Dạ dạ!
Chàng trở gót toan đi, bụng bảo dạ:
– Ta hãy tạm lánh một lúc. Hàng nửa ngày hắn chưa thấy ta trở về, đói
không chịu được, tất tự động đi tìm thực vật. Chắc hắn chẳng đem thi thể
Đinh đại ca đi làm chi? Hắn đã lục soát trong người y chẳng thấy gì là chán
rồi.
Không ngờ chàng mới đi được hai bước, Bảo Tượng lại quát hỏi:
– Đứng lại! Ngươi định đi đâu?
Địch Vân đáp:
– Tiểu tử đi mua đồ ăn cho đại sư phụ.
Bảo Tượng nói:
– Hay lắm! Hay lắm! Ngươi đi chừng bao lâu sẽ trở về?
Địch Vân đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.