LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 197

Địch Vân ấp úng đáp:
– Tiểu tử... tiểu tử sợ đại sư phụ quá, muốn trốn về nhà.
Bảo Tượng cười hô hố vỗ vào trước ngực đầy lông đen hỏi:
– Sợ gì? Ngươi sợ ta ăn thịt hay sao?
Lão nhắc tới chuyện ăn, trong bụng lại càng đói meo. Lão lảm nhảm nói
luôn mấy câu:
– Sợ ta ăn thịt ngươi hay sao? Sợ ta ăn thịt ngươi hay sao?
Lão nói mấy câu này, đột nhiên mắt lộ hung quang, ngắm nghía Địch Vân
từ đầu xuống đến gót chân.
Nhãn quang của lão khiến cho toàn thân Địch Vân nổi da gà. Chàng đã
đoán được trong lòng tên ác tăng nẩy ra chủ ý gì rồi.
Bảo Tượng lúc này quả nhiên đang nghĩ bụng:
– Mùi vị thịt người chẳng có gì là dở. Tim gan người lại càng ngon. Trước
mắt ta gã là một con heo. Sao ta không làm thịt?
Địch Vân trong lòng hồi hộp la thầm:
– Ta bị hắn giết đến nơi rồi. Coi bộ tịch tên ác tăng này hiển nhiên muốn
giết ta để nấu ăn. Nếu vậy thì oan uổng quá. Ta đành phải liều mạng với
lão.
Nhưng chàng có liều mạng thì cũng bị giết. Sau khi bị giết chàng vẫn bị lão
ấn vào bụng chứ chẳng khác gì?
Bỗng thấy cặp mắt Bảo Tượng càng lộ hung quang ghê gớm! Hắn cười
khành khạch tiến về phía Địch Vân.
Địch Vân thấy Bảo Tượng đi từng bước đến áp bức. Bộ mặt lão trở nên
hung ác khủng khiếp. Chàng cũng lùi dần từng bước.
Bảo Tượng cười nói:
– Ha ha! Con quỷ ốm nhắt này! Thịt ngươi chắc là không ngon rồi. Xác
chết kia còn mập hơn nhiều, đáng tiếc thịt người chết có chất độc không thể
ăn được.
Chẳng có heo mập, đành ăn thịt heo gầy vậy.
Lão vươn tay nắm lấy cánh tay trái Địch Vân.
Địch Vân dẫy dụa nhưng không thoát ra được.
Trong khoảnh khắc này, lòng chàng vừa nóng nảy vừa khiếp sợ không bút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.