LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 233

Nhà sư già không cho ngựa nghỉ ngơi, chạy một mạch đến chiều thì tới một
nơi bờ sông chỗ vách núi đứng dựng.
Địa thế vùng nay rất hoang lương. Bốn bề không người qua lại cũng chẳng
có nhà ở chi hết.
Lão cắp Địch Vân từ trên lưng ngựa đặt xuống đất, lại ôm Thủy Sanh đặt
xuống theo. Đoạn lão dẫn ngựa buộc vào gốc cây lớn.
Nhà sư ngồi xếp bằng quay mặt ra sông, nhắm mắt lại vận công.
Địch Vân ngồi đối diện với lão, những luồng tư tưởng trong đầu óc nổi lên
như sóng cồn.
Chàng lẩm bẩm:
– Cuộc tao ngộ bữa nay thật là kỳ! Hai vị hảo nhân định giết ta thì lão ác
hòa thượng này đến cứu. Coi thái độ lão hiển nhiên cùng một đường với
Bảo Tượng, quyết chẳng phải hạng người tử tế. Nếu lão xâm phạm đến vị
cô nương đây thì làm thế nào?
Chiều trời mỗi lúc một tối dần. Tiếng thông reo trên núi ào ào như sóng xô.
Tiếng dạ điểu réo quang quác.
Địch Vân ngửng đầu nhìn thấy nhà sư mặt trơ như xác chết. Lòng chàng
hồi hộp, xôn xao. Chàng ngoảnh đầu nhìn lại thấy bên đám cỏ rậm lộ ra góc
tà áo trắng. Thủy Sanh nằm trong đó.
Địch Vân mấy lần muốn lên tiếng hỏi, nhưng thấy thần sắc nhà sư nghiễm
nhiên như thần tượng. Lão luyện công, đang vào lúc quên mình, nên chàng
không dám kinh động.
Sau một lúc lâu, lão tăng đột nhiên từ từ đứng dậy. Chân trái đưa về phía
trước, lòng bàn chân hướng lên trời. Chân phải đặt xuống đất, hai tay giang
ra ngó về phía vừng trăng tỏ mới mọc ở chỗ sườn núi lõm vào.
Địch Vân trâm ngâm tự hỏi:
– Ta đã nhìn thấy tư thế kia ở đâu rồi?
Sau chàng chợt nghĩ ra, miệng lẩm bẩm:
– Phải rồi! Trong cuốn sách nhỏ của Bảo Tượng có vẽ đồ hình cổ quái này.
Nhà sư già đứng như vậy coi chẳng khác một pho thạch tượng, không lay
động chút nào.
Sau một lúc bỗng nghe đánh vù một tiếng. Nhà sư già nhảy vọt lên rồi lộn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.