LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 274

dựng, chợt thấy con ngựa vàng nằm chết quay bên đống tuyết và chính là
con ngựa của Uông Khiếu Phong.
Thủy Đại và Uông Khiếu Phong cả mừng reo lên:
– Bọn tặc tử chết mất một con ngựa rồi. Chúng ta rượt theo cho mau! Dâm
tăng tất không trốn thoát được.
Quần hào phấn khởi tinh thần đều lớn tiếng hoan hô.
Mọi người đang reo hò, bỗng thấy từ trên núi cao ở mé tây sơn đạo một
tảng tuyết lớn từ từ lăn xuống.
Một lão già ở Tây Xuyên la hoảng:
– Nguy hồi! Đây là tuyết lở. Chúng ta lùi lại mau.
Lão chưa dứt lời lại vẳng nghe những tiếng ầm ầm. Băng đọng trên đỉnh
núi rớt xuống mỗi lúc một nhiều.
Trong lúc nhất thời quần hào chẳng hiểu ra sao, ai cũng la hoảng.
Người thì la:
– Thế này là nghĩa làm sao?
Người lại nói:
– Tuyết lở có chi là quan trọng? Chúng ta cứ rượt theo cho mau.
Kẻ khác giục:
– Lẹ lên, lẹ lên! Hãy vượt qua đỉnh núi này rồi sẽ tính.
Chỉ trong khoảnh khắc những tiếng ầm ầm như sấm nổ biến thành những
tiếng đùng đùng làm chấn động màng tai khiến người nghe cơ hồ điếc đặc.
Bây giờ quần hào mới cảm thấy sợ hãi.
Chỗ tuyết lở ban đầu ở trên cao và còn rất xa. Nhưng từ trên đỉnh núi lăn
xuống, dọc đường xô đẩy làm cho những tảng đá ở lưng chừng đồng thời
trút xuống, nên thanh thế mỗi lúc một ghê rợn. Khi đến lưng chừng sườn
núi thì tưởng chừng cả dãy núi lở xuống. Nỗi khủng khiếp không bút nào tả
xiết.
Trong bọn quần hào có mấy người hô lên một tiếng rồi bắt ngựa chạy về
phía sau.
Những người còn lại nghe tiếng sơn băng địa liệt tưởng chừng núi sập
xuống đầu mình cũng sợ vỡ mật phải giục ngựa chạy mau.
Thậm chí mấy con ngựa sợ quá đứng trơ ra không biết cất chân. Người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.