LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 276

đều chôn mình ở trong Đại Tuyết Sơn, nơi giáp giới Tây Xuyên và Tây
Tạng.
Mọi người đoán chắc như vậy, than một lúc rồi tìm đường xuống núi.
Quần hào đều cho là đỉnh núi tích huyết cao hàng ngàn trượng, ít lắm phải
đến mùa hạ sang mới rữa hết. Những gia nhân của người chết muốn đến thu
liệm thi thể cũng phải chờ nửa năm nữa mới tới đây được.
Thậm chí một số người ngấm ngầm có ý niệm lạc quan nhưng không tiện
nói ra miệng. Họ tự nhủ:
– Nam tứ kỳ và Linh Kiếm song hiệp mấy năm nay lừng lẫy oai danh. Bọn
họ chết đi chỉ có lợi chứ chẳng hại gì cho mình. Họ chết là hay, là tuyệt
diệu!
Huyết Đao lão tổ kéo theo Địch Vân và Thủy Sanh trên đường trốn chạy,
bọn địch nhân tuy càng ngày càng nhiều, nhưng lão cách sào huyệt ở Tây
Tạng mỗi ngày một gần.
Có điều mấy ngày chạy liền, lại đầy trời phong tuyết, sơn đạo kỳ khu thì dù
sức ngựa mạnh đến đâu cũng không chống nổi.
Một hôm con ngựa vàng chết lăn bên đường, con ngựa trắng cũng què chân
và sắp đi vào bước con ngựa vàng.
Huyết Đao lão tổ cặp lông mày nhăn tít lại, bụng bảo dạ:
– Nếu một mình ta muốn thoát thân thì chẳng khó gì, những gã đồ tôn lại
què không đi được. Hơn nữa con nhỏ xinh đẹp kia mà để người đoạt lại thì
cam tâm thế nào được?
Lão nghĩ tới đây bất giác nổi tính hung hăng, quay lại ôm lấy Thủy Sanh để
cởi áo nàng.
Thủy Sanh bở vía thét lên:
– Ngươi... ngươi làm gì thế này?
Huyết Đao lão tổ quát:
– Lão gia đã đem ngươi đi theo, chẳng lẽ ngươi còn không biết ư?
Địch Vân cũng la lên:
– Sư tổ! Địch nhân sắp đuổi tới nơi...
Huyết Đao lão tổ tức giận quát hỏi:
– Ngươi làm gì mà nhặng lên thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.