LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 337

không có tiểu sư phụ thương hương tiếc ngọc giải cứu thì còn gì là tánh
mạng?
Thủy Sanh cùng Địch Vân nghe nói bốn chữ “Thương hương tiếc ngọc”
đều trợn mắt lên nhìn lão.
Thủy Sanh tuy là một thiếu nữ xinh đẹp nhưng Địch Vân cứu nàng chỉ vì ý
niệm không nên giết hảo nhân, Hoa Thiết Cán nói câu này thành ra chàng
có dạ bất lương, tham hoa háo sắc.
Thủy Sanh vẫn đem lòng nghi kỵ Địch Vân, Hoa Thiết Cán nói vậy càng
khiến nàng chán ghét, trong lúc nhất thời nàng không phân biệt được mình
chán ghét Hoa Thiết Cán hay chán ghét Địch Vân nhiều hơn, nhưng tóm lại
nàng coi cả hai người đều là phường gian ác.
Thủy Sanh liếc mắt ngó lại thi thể phụ thân, mối bi thương lại nổi dậy, liền
chạy tới phục xuống bên mà khóc rống lên.
Hoa Thiết Cán cười hỏi:
– Tiểu sư phụ! Pháp danh của tiểu sư phụ là gì?
Địch Vân đáp:
– Tại hạ không phải là hòa thượng, các hạ đừng một điều sư phụ hai điều
sư phụ nữa, tại hạ mặc tăng bào cải trang để lánh nạn là một trường hợp bất
đắc dĩ.
Hoa Thiết Cán cả mừng nói:
– Nếu vậy lại càng tuyệt diệu! Té ra tiểu sư phu..... à quên... chết thật! Xin
hỏi tôn tánh đại danh của đại hiệp là gì?
Thủy Sanh tuy đau thương khóc lóc nhưng những lời đối đáp của hai người
vẫn phảng phất lọt vào tai nàng, nàng nghe Địch Vân không phải là hòa
thượng, trong lòng bán tín bán nghi.
Lại nghe Địch Vân đáp:
– Tại hạ họ Địch là một tên vô danh tiểu tốt, một phế nhân, tưởng chết rồi
mà còn sống, có phải đại hiệp nào đâu?
Hoa Thiết Cán cười nói:
– Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Địch đại hiệp thần dũng hơn đời, Thủy điệt nữ
cũng tài mạo song toàn, thật xứng đôi vừa lứa Hoa mỗ quyết làm ông mai
thì cuộc nhân duyên này không đi đâu mất được, hay quá thật là hay quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.