LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 391

Hắn vung đao chém xuống đầu chàng.
Địch Vân đưa tay ra đẩy trước ngực đối phương, người kia lập tức bị hất
ngửa về phía sau, đụng vào người bên cạnh, thế là cả ba bốn tên cùng té
nhào.
Bọn chúng quát tháo chửi bới om xòm, Địch Vân rảo bước ra khỏi cửa
động.
Quần hào nghe tiếng huyên náo từ bốn mặt tám phương đổ đến thì Địch
Vân đã chạy ra xa rồi.
Bảy, tám tay cao thủ hối hả rượt theo, Địch Vân không muốn đánh nhau với
họ, liền ẩn vào trong bụi cỏ rậm. Bóng đêm tối mò không ai tìm thấy
chàng.
Quần hào cho là Địch Vân chạy trốn ra ngoài hang núi liền lật đật rượt
theo.
Địch Vân thấy Uông Khiếu Phong và Thủy Sanh đi sau cùng, hai người
mỗi lúc một xa, nhưng lại theo ngã khác tiến bước. Bóng hai người chỉ
trong chớp mắt đã biến vào trong bóng đêm.
Trong tuyết cốc lúc trước nhốn nhau một hồi, bây giờ trở yên lặng như tờ.
Quần hào Trung Nguyên đi rồi, Hoa Thiết Cán đi rồi, Thủy Sanh đi rồi. Chỉ
còn lại một mình Địch Vân, chàng ngẩng đầu lên nhìn thì cả những con
chim ưng đêm tối thường bay quyện trên không, nay cũng không thấy
chúng đâu.
Thật là tịch mịch! Thật là hiu quạnh!
Địch Vân lưu lại trong tuyết cốc nữa tháng để luyện cho thật thuần thục đao
pháp và nội công trong Huyết Đao Kinh, không thể nào quên được nữa,
chàng đem Huyết Đao Kinh đốt thành than tản lên trên một Huyết Đao Lão
Tổ.
Địch Vân tự nhủ:
– Ta cũng đi thôi! Hừ! Tấm áo lông này chẳng đem theo làm gì, bao giờ
xong việc, ta sẽ trở lại tuyết cốc không ai lần tới này, ẩn cư cho mãn đời,
người thế gian lòng dạ thâm hiểm ta không thể đối phó được.
Thế rồi chàng ra khỏi hang núi nhằm hướng đông mà tiến.
Việc đầu tiên của chàng là trở về tòa nhà cũ của sư phụ Thích Trường Phát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.