LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 393

Nhưng chỉ hô một tiếng rồi dừng lại, nghĩ thầm:
– Ta ăn mặc như tên tiểu khiếu hóa mà sư phụ ngó thấy e rằng lão nhân gia
không được vui lòng, để ta coi động tĩnh rồi sẽ tính.
Chàng còn đang ngấm nghía thì thấy một người ở trong nhà lớn đi ra,
người này nghếch mắt dòm ngó Địch Vân lộ vẻ khinh khi hỏi:
– Ngươi làm gì vậy?
Địch Vân thấy hắn đội mũ lệch, đầy mình cát bụi, không cân xứng với tòa
nhà đồ sộ, bộ tịch hắn có vẻ là người làm ăn, thợ thuyền, chàng cất tiếng
hỏi lại:
– Xin hỏi chú một câu:
Thích sư phụ có ở nhà không?
Người kia hắng đặng đáp:
– Ở đây chẳng có Thất sư phụ, Bát sư phụ nào hết.
Địch Vân sửng sốt hỏi:
– Có phải chủ nhân ở đây họ Thích không?
Người kia hỏi lại:
– Ngươi hỏi câu đó làm gì? ngươi đi ăn xin chứ có phải đi kết bạn đâu?
Không có, không có họ Thất họ Bát nào cả. Tiểu khiếu hóa! Ngươi đi đi!
Cút đi cho lẹ.
Địch Vân tưởng nhớ sư phụ đã lặn lội đường xa ngàn dặm về tới đây, khi
nào nghe hắn nói một câu mà chịu bỏ đi, chàng liền nói:
– Tiểu nhân không phải xin cơm chỉ muốn hỏi thăm một điều, ngày trước
có một vị họ Thích ở đây, không hiểu hiện giờ lão nhân gia còn ở trong nhà
này nữa không?
Người kia cười lạt đáp:
– Thằng nhỏ này mới thật là kỳ! Ta đã bảo chủ nhân không phải họ Thích,
cũng không phải họ Thất, họ Bát, họ Cửu, họ Thập gì hết, mời ông nội đi
cho.
Hai người đang đối đáp thì lại một người nữa ở trong nhà đi ra, người này
đầu đội mũ hình trái dưa, quần áo diêm dúa, ra vẻ một tên quản gia cho một
tài chủ, y hỏi:
– Lão Bình! chuyện gì mà lớn tiếng? Lại gây lộn với ai rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.