LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 394

Người kêu bằng lão Bình cười đáp:
– Cao gia coi đó, tên tiểu khiếu hóa này rắc rối không? Gã xin ăn thì cứ
việc xin ăn, lại còn hỏi thăm chủ nhân chúng ta họ gì?
Quản gia nghe nói hơi biến sắc, y ngắm nhìn Địch Vân một lúc rồi hỏi:
– Ngươi hỏi danh tánh của chủ nhân chúng ta làm gì?
Nếu vào lúc năm, sáu năm về trước thì Địch Vân đã nói huỵch toẹt ra rồi,
nhưng hiện nay chàng đã có phần lịch duyệt, biết rõ lòng người hiểm ác,
chàng thấy khóe mắt quản gia lộ vẻ nghi kỵ, liền động tâm nghĩ thầm:
– Ta không nên nói thật vội, để thủng thẳng dò la rồi sẽ liệu, không chừng
trong vụ này có điều chi cổ quái.
Chàng liền đáp:
– Tiểu nhân hỏi thăm họ của chủ nhân là để hô lão nhân gia bố thí cho ít
cơm ăn, phải chăng các ha..... là chủ nhân lão gia?
Chàng cố ý làm bộ ngu ngốc, ngẩn ngơ để đối phương khỏi sinh lòng nghi
hoặc.
Quản gia cười khanh khách, lão thấy tên tiểu khiếu hóa này tuy ngớ ngẩn,
nhưng ngộ nhận y là chủ nhân lão gia, trong lòng cũng lấy làm thích thú,
liền cười đáp:
– Ta không phải là chủ nhân lão gia, này tiểu tử! Sao ngươi lại tưởng ta là
lão gia?
Địch Vân ấp úng đáp:
– Coi tướng các ha..... rất bệ vê..... rất oai phong... ra vẻ một tài chủ.
Cao quản gia thích chí cười nói:
– Gã ngốc kia! Nếu sau này ta làm tài chủ, ngươi sẽ có phận nhờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.