LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 397

Địch Vân nghe nói tự hỏi:
– Té ra họ tìm bao vật, nơi đây có bảo vật gì?
Chàng chờ cho tên cai thợ xoay lưng cất bước, mới từ từ đến bên người lớn
tuổi kia khẽ hỏi:
– Đại thúc! Người ta tìm bảo vật gì vậy?
Người kia khẽ đáp:
– Chưa biết bảo vật là cái gì, chủ nhân nơi đây còn trông vào phước khí, lão
không phải người bản địa, lão ở xa ngó thấy hào quang bốc lên, biết là dưới
đất có bảo vật rồi đến mua khu đất này, nhưng sợ hành động lộ ra ngoài nên
phải làm tòa nhà lớn này che đi, rồi kêu bọn ta đến bảo ban đêm làm việc
đào bảo vật, còn ban ngày ở nhà ngủ.
Địch Vân gật đầu hỏi:
– Té ra là thế! Đại thúc có phong thanh là bảo bối gì không?
Người kia đáp:
– Theo lời bác cai thì dường như là một tụ bảo bồn, bỏ một đồng tiên vào
chậu để qua một bên, sáng hôm sau sẽ biến thành đầy chậu tiền, đặt một
lạng vàng vào chậu, sáng mai sẽ biến thành đầy chậu hoàng kim, ngươi tính
có phải bảo vật không?
Địch Vân gật đầu lia lịa đáp:
– Đúng là bảo vật! Đúng là bảo vật!
Người kia lại nói:
– Bác cai đặc biệt dặn bảo phải hạ thuổng cuốc thật nhẹ cho khỏi bể bảo
vật, đó không phải là chuyện chơi. Y còn nói đào được bảo vật rồi có thể
cho chúng ta mỗi người sử dụng một đêm, ai muốn bỏ gì vào cũng được,
chú nhỏ! Chú định bỏ gì vào?
Địch Vân ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
– Tiểu nhân thường đói bụng không có cơm ăn, sẻ bỏ một hạt gạo để sáng
mai có một chậu đầy bạch mễ là tốt lắm rồi.
Người kia cười khanh khách nói:
– Hay lắm! Hay lắm!
Tên cai thợ nghe tiếng cười liền tiến lại quát:
– Đừng làm mất thì giờ, đào lẹ lên! Đào lẹ lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.