LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 400

đều tránh xa, Địch Vân chỉ mong vậy.
Những năm gần đây tuy chàng học được tính cẩn thận, không dám tin
người một cách khinh xuất, nhưng việc cải trang, giả dối, chàng vẫn cảm
thấy khó chịu, chỉ sợ lâu ngày hành tung sẽ bại lộ, không ai đến gần là hay
lắm.
Ăn cơm xong Địch Vân đi vào thôn xóm cách đó chừng ba dặm để hỏi dò
xem sư phụ đã về đây hay chưa? Chàng ngó thấy từ đằng xa mấy người bạn
chơi hồi còn nhỏ tuổi, nay đã thành người lớn cả rồi.
Ở nơi điền dã công việc bận rộn, Địch Vân không muốn tiết lộ thân phận
nên không chạy lại hô hoán, chàng đi kiếm một thằng nhỏ chừng , tuổi để
hỏi về tình hình tòa nhà lớn kia thì gã cho biết:
Tòa nhà này mới được dựng lên vào mùa thu năm ngoái, chủ nhà rất giàu
có, đến đây để đào tụ bồn nhưng đào đến nay vẫn chưa thấy gì.
Gã thiếu niên vừa nói vừa cười, tỏ ra câu chuyện đào báu vật chỉ là trò
chơi.
Gã còn nói:
– Nguyên trước chỗ đó có căn nhà nhỏ, nhưng lâu ngày không người trú
ngụ, cũng chẳng thấy ai trở về. Khi dựng nhà lớn lên, dĩ nhiên dỡ căn nhà
nhỏ đi.
Địch Vân từ biệt gã thiếu niên, trong lòng buồn bã lại đầy mối hoài nghi mà
không sao đoán ra được công việc cao thâm khôn lường của lão khất cái,
lão hành động này với dụng ý gì?
Chàng thả bước nơi điền dã đã đi qua một khu vườn rau giống toàn không
tâm thái.
Những tiếng hô “Không Tâm Thái! Không Tâm Thái” lại văng lên tron đầu
chàng.
Không Tâm Thái là một món rau tầm thường nhất ở Trương Tây, thứ rau
này trồng rất mau, nhánh nó không ruột. Sư muội chàng là Thích Phương
dùng nó để đặt tước hiệu cho chàng, ngụ ý cười chàng là con người thẳng
như ruột ngựa, chẳng có tâm sự gì.
Địch Vân sau khi rời đất Trương Tây hết bị giam trong nhà ngục ở Kinh
Châu, lại bị hãm trong tuyết cốc gần Tây Tạng, mãi đến nay chàng mới lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.