LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 446

Nàng đứng ngoài cổng ngơ ngẩn hồi lâu lại thò tay vào bọc lấy cuốn sách
cũ lật coi, mỗi lần nàng ngó thấy những tờ giấy làm mẫu thêu giày lại nhớ
đến chuyện vui thú ngày nhỏ tuổi, bất giác lòng nàng xúc động, nước mắt
trào ra.
Đột nhiên nàng xoay chuyển ý nghĩ tự hỏi:
– Sao mà ta ngốc thế? Công công và tam ca mới đây đã đến Tương Tây để
gặp Ngôn sư thúc, không chừng các vị ngẫu nhiên tiên vào sơn động rồi
tiện tay lượm cuốn sách này đem về, vị tiên sinh kia có liên can gì đến nó?
Nhưng rồi nàng lại lẩm bẩm:
– Không phải! Không phải! Chẳng khi nào lại có chuyện trùng hợp này, tòa
sơn động kia cực kỳ bí ẩn, đến gia gia cũng không biết, trên đời ngoài ta ra
chỉ còn một mình... ỵ.. là biết mà thôi. Công công và tam ca chẳng thể tìm
đến nơi được, vả lại các vị đi tương hội với Ngôn sư thúc, sao lại vào sơn
động đó? Vừa rồi ta bày tiệc rượu hiển nhiên đã lau bàn ghế, làm gì có
cuốn sách này?
Trong lòng ôm mối hoài nghi, Thích Phương uể oải trở về phòng nàng thấy
Vạn Khuê sau khi buộc thuốc, tinh thần đã phấn khởi hơn nhiều.
Trong tay cầm cuốn sách, nàng toan đưa ra hỏi trượng phu, nhưng lại nghĩ:
– Ta không nên lỗ mạng, nếu quả là lang trung...
Vạn Khuê nói:
– Phương muội! Lang trung tiên sinh đó là ân nhân cứu mạng ta, nàng nên
đền đáp tử tế cho phải đạo.
Thích Phương đáp:
– Đúng thế! Tiểu muội đưa tạ một trăm lạng bạc, nhưng y không chịu nhận,
chắc là một dị nhân trên chốn giang hồ, bình thuốc giải này... Ô hay! Thuốc
giải đâu? Tam ca cất đi rồi ư?
Lang trung đưa thuốc cho Thích Phương, nàng liền để lên bàn ngay đầu
giường Vạn Khuê, mà bây giờ không thấy đâu nữa.
Vạn Khuê đáp:
– Tiểu huynh không cất đâu, không ở trên bàn ư?
Thích Phương lật đật tìm kiếm từ trên mặt bàn đến cạnh giường, nàng lại
xục tìm cả gầm bàn, gầm ghế, bàn rửa mặt mà chẳng thấy đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.