LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 444

– Rượu uống bấy nhiêu là đủ rồi, từ nay trở đi tại hạ không trở lại đây nữa.
Thích Phương nghe chàng nói những câu chẳng đâu vào đâu, nhưng thây vị
tiên sinh này tính tình cổ quái cũng không để ý, nàng ói – Ơn đức của tiên
sinh thật là trọng đại, bọn tiện thiếp chẳng có cách nào đền đáp cho xứng
đáng, đây gọi là một trăm lạng bạc xin tiên sinh cầm lấy để đi đường uống
rượu.
Nàng vừa nói vừa cầm hai tay đưa lại.
Địch Vân quay đi, ngửa mặt lên trời cười ha hả nói:
– Ta cứu sống y rồi! Ta cứu sống y rồi! Ha ha! Ha ha! Thật đáng tức cười,
trong thiên hạ còn kẻ nào ngu dại hơn ta chăng?
Chàng buông tiếng cười rộ mà hai hàng nước mắt không nhịn được để chảy
xuống má.
Thích Phương và Ngô Khảm thấy chàng kẻ điên khùng, không khỏi nhìn
nhau kinh ngạc.
Con nhỏ cũng nói:
– Bá bá khóc rồi! Bá bá khóc rồi!
Địch Vân trong lòng kinh hãi, chỉ sợ bãi lộ hành tung, không dám nói gì
với Thích Phương nữa, chàng lẩm bẩm:
– Từ nay trở đi không bao giờ ta còn cơ hội gặp lại nàng.
Chàng thò tay vào bọc lấy cuốn sách khâu giày mà chàng đã lượm được ở
trong thạch động tại Nguyên Lăng ra thủ trong tay áo, lúc chàng thõng tay
lén lút để xuống ghế rồi không dám nhìn Thích Phương lần nào nữa, chàng
ra đi không ngoảnh cổ lại.
Thích Phương nói:
– Ngô sư đệ! Sư đệ tiễn chân tiên sinh dùm ta.
Ngô Khảm đáp:
– Được rồi!
Đoạn gã đi theo Địch Vân.
Thích Phương trong tay còn cầm gói bạc, trống ngực đánh thình thịch, nàng
tự hỏi:
– Vị tiên sinh này là ai? Tiếng cười của y tại sao lại giống người kia? Hỡi
ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.