LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 517

Chàng sợ quá toàn thân run bần bật, thanh âm nghẹn ngào cơ hồ không thốt
ra được.
Chàng đưa tay sờ mặt Thích Phương thấy hãy còn nóng, lỗ mũi còn hô hấp,
mới tĩnh tâm được một chút, chàng lại gọi:
– Sư muội! Sư muội!
Thích Phương từ từ mở mắt ra, khóe môi lộ một nụ cười đau khổ nói:
– Sư ca!.... Tiểu muội đành chịu tội với sư ca.
Địch Vân đáp:
– Sư muội đừng nói nữa để tiểu huynh... cứu trị.
Chàng khẽ đặt Không Tâm Thái xuống một bên, tay phải ôm lấy người
Thích Phương, tay trái chụp chuôi đao muốn rút ra. Nhưng chàng ngó thấy
lưỡi đao đâm vào rất sâu mà rút ra là nàng phải chết ngay lập tức.
Địch Vân không dám rút đao, đầu óc rất đỗi bồn chồn mà chẳng biết làm
thế nào, chàng hỏi liền mấy câu:
– Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Ai... ai đã sát hại Phương
muội?
Thích Phương nhăn nhó cười đáp:
– Sư ca ơi! người ta bảo:
Nhất dạ phu thệ.. hỡi ơi! Thôi không nói nữa... Sư ca đừng trách tiểu muội,
tiểu muội không nhẫn tâm được, trở lại thả trượng phu rạ.. ỵ.. ỵ..
Địch Vân nghiến răng hỏi:
– Ỵ.. ỵ.. lại đâm sư muội một đao phải không?
Thích Phương cười gượng gật đầu.
Địch Vân lòng đau như cắt, chàng nhìn thấy Thích Phương phải chết trong
khoảnh khắc vì nhát đao của Vạn Khuê đâm sâu quá, chẳng còn cách nào
cứu vãn được nữa. Trong nội tâm chàng vừa bất bình vừa đố kỵ, chẳng
khác nào bị rắn cắn, chàng lẩm bẩm:
– Rút cuộc nàng... vẫn thương yêu trượng phụ, chẳng thà nàng chịu chết
cũng quyết tâm cứu gã.
Thích Phương ngập ngừng nói:
– Sư ca! Sư ca hãy hứa hết lòng chiếu cố cho Không Tâm Thái và coi ỵ..
như con gái mình vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.