LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 518

Địch Vân buồn rầu không đáp, chỉ lẩm nhẩm gật đầu.
Rồi chàng nghiến răng hỏi:
– Tên tặc tử kiạ.. đi đâu rồi?
Thích Phương nhãn thần tán loạn, tiếng nói hàm hồ, nàng thều thào:
– Trong sơn động kia, hai con bướm lớn bay vào rồi, Lương Sơn Bá, Chúc
Anh Đài... đại ca coi kìa... coi kìa... một con là sư ca, một con là tiểu muội,
chúng tạ.. cứ bay đi bay lại như vậy hoài... vĩnh viễn không dời nhau thật
hay biết mấy!
Thanh âm nàng mỗi lúc một nhỏ, hơi thở yếu dần đi.
Địch Vân một tay bồng Không Tâm Thái, một tay ôm thi thể Thích Phương
nhảy qua tường vây ra ngoài.
Chàng đã định cho một mớ lửa đốt cháy sạch tòa nhà họ Vạn nhưng chàng
lại nghĩ:
– Những tòa nhà này mà cháy hết thì vĩnh viễn cha con hắn không trở lại
nữa, ta cần để vậy mới còn ngày trả được thù cho sư muội.
Địch Vân chạy thẳng đến khu vườn hoang mà ngày trước, Đinh Điển từ giã
cõi đời ở đó, chàng đào huyệt mai táng thi thể Thích Phương, thu cất thanh
đoản đao bên mình, chàng quyết tâm dùng thanh đao này để kết quả tính
mạng cha con họ Vạn.
Chàng thương tâm quá đỗi khóc hết nước mắt và không ngớt tự trách mình:
– Tại sao ta không đánh chết cha con nhà họ Vạn trước đi mà cứ để sống
liệng vào khe tường? Tại sao ta lại bất cẩn để đến nỗi sư muội phải thác
oan?
Không Tâm Thái không ngớt vừa khóc vừa la gọi:
– Má má! Má má...
Nó gào khóc khiến Địch Vân càng rối loạn tâm thần, chàng muốn ở lại
quanh quẩn gần Vạn gia chờ cha con họ Vạn Chấn Sơn trở về để hạ thủ,
nhưng Không Tâm Thái kêu khóc thế này há chẳng khiến cho chúng kinh
hãi bỏ đi?
Chàng liền tìm đến một nhà nông ở ngoài thành Kinh Châu, đưa cho họ
mười lượng bạc để kiếm một nông phu chiếu cố cho con nhỏ.
Địch Vân suốt ngày đêm vẫn quanh quẩn ở phía sau Vạn gia, chàng chờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.