LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 95

nhiêu gian nan cùng khốn, dĩ nhiên hắn chỉ nghe qua là hiểu nhân quả sự
việc. Cố nhiên tư chất Đinh Điển còn thông minh hơn Địch Vân nhiều,
nhưng phải nói đến phần lịch duyệt giữa hai người khác nhau một trời một
vực. Đó là yếu tố chủ chốt để suy đoán nhân tình thế thái.
Địch Vân tự trách mình một lúc rồi thấy Đinh Điển vẫn ra chiều suy nghĩ
cực nhọc, liền nói:
– Đinh đại ca! Đại ca bất tất phải nghĩ nhiều cho mệt. Gia sư là người ở
chốn thôn quê chất phác. Chắc lão nhân gia đả thương sư bá rồi sợ quá,
trốn đến một nơi hẻo lánh xa xôi, không được nghe tin tức giang hồ, nên
chưa biết sư bá chỉ bị thương xoàng.
Đinh Điển giương to cặp mắt lên nhìn chàng, mặt đầy vẻ hiếu kỳ, hắn hỏi:
– Lão đệ bảo sao?... Lệnh sư là người quê mùa chất phác ư? Lão giết người
rồi sợ tội trốn thật xa ư?
Địch Vân đáp:
– Đúng thế! Gia sư thành thực trung hậu chẳng ai bằng, Vạn sư bá lại đổ
oan cho lão nhân gia lấy cắp kiếm quyết gì đó của Thái sư phụ. Vì thế mà
lão nhân gia tức giận không nhịn được mới động thủ. Thực ra tâm địa gia
sư rất tử tế!
Đinh Điển cười khằng khặc một tiếng rồi lại góc nhà ngồi. Miệng hắn khẽ
ngâm nga một tiểu khúc.
Địch Vân lấy làm kỳ hỏi:
– Sao đại ca lại cười khẩy?
Đinh Điển đáp:
– Chẳng tại sao cả.
Địch Vân nói:
– Nhất định là có nguyên nhân. Đại ca nên nói ra đi.
Đinh Điển hỏi:
– Được rồi! Ngoại hiệu của lệnh sư là gì?
Địch Vân đáp:
– Ồ! Ngoại hiệu của lão nhân già là Thiết Tỏa Hoành Giang.
Đinh Điển lại hỏi:
– Ngoại hiệu đó ý nghĩa thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.