Cây cói nhạt nhòa mông lung
Trong phòng,Như Ca tất bật sữa soạn đồn đạc..
Nàng mĩm cười,đẩy Hoàng Tông vừa định đến giúp ra,ấn cô ngồi
xuống dười ghế bảo: “để ta làm là được rồi.Cô cũng chẳng phải là a hoàn
của ta.”
Hoàng Tông mặt mày khổ sở nói: “Vương gia không an lòng,dặn dò ta
từ giờ luôn theo sát bảo vệ cô,ta đã xem như là a hoàn của cô rồi!”
Như ca chớp chớp mắt cười. “Ta thì không đồng y,chúng ta là chị em
tốt của nhau mà”.Nàng ngẫm nghĩ gì đó rồi ngừng thu dọn quần áo. “Ngày
mai ta sẽ trở về Liệt Hỏa sơn trang,cô không cần đi cùng ta,ở đó đã có
người săn sóc ta rồi”.
“Vương gia đi rồi,cô cũng rời khỏi,ta ở vương phủ còn có ý nghĩa gì
nữa chứ?”.Hoàng Tông ôm đầu than thở.
“Cô có thể đuổi theo nhóm người của sư huynh mà…”.Như Ca cười
nói: “Thật ra ta thừa biết,cô cũng ở bên cạnh sư huynh như bọn Huyền
Hoàng,Bạch Hổ”.
Ánh mắt của Hoàng Tông sáng ngời lên.
Như Ca gối bao đồ lại,cười khẽ: “Sự thật là ta cũng muốn cô theo su
huynh,con gái bao giờ cũng tỉ mỉ hơn bọn họ”.Nếu được như vậy,nàng sẽ
không phải quá lo cho su huynh nơi phương xa nữa.
Hoàng Tông có chút rung động,thế nhưng lại nhanh chóng lắc đầu nói:
“Không được!Ta đã hứa với vương gia nhất định sẽ săn sóc cho cô thật tốt
thì phải làm cho bằng được!”.Cô cười vẻ tinh nghịch. “Trong lòng của
Vương gia,cô là người quan trọng nhất đấy!Nều như có thể chăm sóc tốt
cho cô,Vương gia nhất định rất vui”