Đôi dồng tử của Duệ Lãng co lại.
Ám Dạ La ngửi ngửi hương rượu còn sót lại trong chén, nhíu mắt cười
nói: “Ngươi đã bại dưới tay ả ta hai lần, lần này ngươi vẫn không thắng
được ả”.
Con ngươi của Duệ Lãng bắn ra một tia tăm tối màu xám tro: “Chỉ sợ
cả ngài cũng không biết ả ta đang ở đâu.”
Ám Dạ La ngửa đầu cười to, tà áo đỏ tung bay như một màn sương
máu: “Chỉ cần ngươi trả lời ta một chuyện, ta lập tức nói cho ngươi biết ả ta
muốn đi đâu.”
Duệ Lãng lạnh lùng nhìn y.
Da thịt Ám Dạ La trắng bệch không một chút máu, phảng phất như tất
cả sinh mệnh của y đều đang bốc cháy trong con ngươi vừa vô tình lại như
đa tình kia, chúng bốc cháy ngùn ngụt như lửa nhưng cũng tĩnh lặng như
mặt nước hồ vậy.
“Phải chăng ngươi đã là kẻ chết đi?” Y hỏi Duệ Lãng.
Thân thể Duệ Lãng cứng đờ.
Ám Dạ La lấy làm hứng thú quan sát y. “Từ khi Liệt Minh Kính thiệt
mạng, dường như ngươi cũng đã chết đi. Chỉ là ta không hiểu vì sao ngươi
lại hận Chiến Phong và Liệt Như Ca đến như vậy?”
Duệ Lãng đột nhiên như bị một cơn đau đớn bao phủ.
Ám Dạ La cười có chút ác ý. “Mối hận của ngươi đối với bọn họ
không chỉ vì quyền lực và địa vị mà hình như còn có nguyên nhân sâu xa
khác.”