Thân thể Duệ Lãng bắt đầu run rẩy, cơn run rẩy này lộ ra vẻ thống khổ
cùng cực.
“Hài tử, nói cho ta biết…” Ám Dạ La thì thầm dụ dỗ. “Vì sao ngươi
lại đau khổ như vậy, là điều gì đang dằn vặt ngươi, bọn chúng rốt cuộc đã
làm gì ngươi?”
Đôi đồng tử màu xám ngập tràn nỗi đau đớn. Nỗi đau quá lớn, rốt
cuộc cũng dần đông cứng thành băng . Duệ Lãng hít vào một hơi, ánh mắt
tro tàn như dã thú không hề có chút tình cảm nào của con người.
“Phải! Ta hiện tại chỉ là một người chết.” Y đã trả lời vấn đề ấy.
Bây giờ đến lượt của Ám Dạ La phải nói cho y biết Liệt Như Ca đang
ở đâu.
Ám Dạ La mỉm cười.
Y cười như vị trưởng bối hiền từ đang tha thứ cho một đứa trẻ nghịch
ngợm. “Sau khi Liệt Minh Kính chết đi, người mà Liệt Như Ca tin tưởng
nhất chỉ còn lại một kẻ, cũng chỉ có y mới đủ năng lực bảo vệ cho ả ta.”
Ánh mắt Duệ Lãng sáng lên. “Y đang ở trong quân binh.”
Ám Dạ La cười lớn.
Tiếng cười thanh nhã đầy mê hoặc, dòng sông trong tiếng cười ấy âm
thầm chảy rút xuống một nơi tối tăm nào đó trong lòng đất, đống lửa cũng
theo đó bập bùng cháy sáng.
Thế nhưng, dường như bọn họ không nhận ra.
Tại một góc tối âm u, mảnh lụa đen phất phơ trong hận thù, đằng sau
mảnh lụa đen ấy chẳng ngờ lại là một gương mặt méo mó, xấu xí của một
người con gái dường như từng bị ngọn lửa nuốt chửng…