LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 52

Dưới tán tre rợp bóng xanh mướt. H ữu Cầm Hoằng trong trang phục

trắng ung dung xuất thần, vô cùng thanh nhã. Như Ca thật sự không dám
tin y không phải là Cầm Thánh. Nói vậy Cầm Thánh thật sự phải người như
thế nào chứ? Nàng không khỏi mông lung suy tưởng.

Tiếng đàn tình tang.

Hữu Cầm Hoằng nhớ lại: - Năm ấy gặp được Cầm Thánh, ta chỉ mới

mười hai tuổi. Cầm Thánh cả người vận y phục trắng muốt, tinh khiết hệt
như tuyết trên đỉnh Thiên sơn, chói chang chẳng khác ánh mặt trời, khiến
cho người ta thật sự không nhìn rõ được dáng vẻ của ngài.

Như Ca hiếu kỳ hỏi:

- Vậy cầm nghệ của người ấy so với ngài xuất sắc hơn chăng?

- Ta ngay cả một phần cũng không so được.

Nàng không tin.

Hữu Cầm Hoằng bật cười:

- Ít nhất, khi ngài tấu đàn thì cô tuyệt đối sẽ không lơ đễnh.

Như Ca đỏ mặt đáp:

- Ta đã xin lỗi rồi mà!

Hữu Cầm Hoằng mỉm cười khoan hòa.

Như Ca lẩm bẩm nói:

- Cầm Thánh… không biết ta có cơ hội được gặp mặt người này hay

không…

Thời gian của nàng cũng không còn nhiều lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.