LIÊT TỬ VÀ DƯƠNG TỬ - Trang 129

cho người khác biết được. Xin ngăn hết các người chung quanh, để tôi ở
riêng với ông nhà bảy ngày.

Người nhà làm theo, không biết nho sinh đó trị cách nào mà căn bệnh đã
mấy năm đó nhất đán khỏi hẳn.

Hoa tử khi đã tỉnh rồi, nổi giận đùng đùng, đuổi vợ, đánh con, vác cây mác
đuổi nho sinh. Người Tống níu lại, hỏi tại sao, Hoa tử đáp:

- Trước kia tôi quên hết, thanh thản, không biết trời đất có hay không nữa.
Nay bừng tỉnh, những gì xảy ra mấy chục năm nay, còn hay mất, thua hay
được, vui buồn, yêu ghét, bời bời muôn mối trong lòng, tôi sợ những nỗi
còn mất, thua được, vui buồn, yêu ghét lại sẽ làm rối loạn trong lòng tôi
nữa; có muốn quên một lát, phỏng còn được nữa không?

Tử Cống nghe chuyện đó, lấy làm lạ, hỏi Khổng tử, Khổng tử bảo:

- Anh không hiểu được đâu.

Rồi quay lại bảo Nhan Hồi:

- Chép lại chuyện đó đi

[13]

.


THIÊN HẠ ĐỀU MÊ CẢ

III.9

(Tần nhân Phùng thị hữu tử)


Người họ Phùng

[14]

nước Tần có một người con trai hồi nhỏ rất thông

minh, mà lớn lên mắc tật mê loạn: nghe tiếng hát thì bảo là tiếng khóc, nhìn
màu trắng thì bảo là màu đen, ngửi mùi thơm thì bảo là mùi thối, nếm vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.