LILA K HÀNH TRÌNH TÌM LẠI - Trang 265

Em đã chọn cách không nói gì với thầy Fernand. Em không thể nào

quyết định bỏ những con mèo được. Em cần thêm chút thời gian để đọc
xong hết.

* * *

Các triệu chứng thiếu thuốc xuất hiện rất nhanh: mồ hôi, run rẩy, đau

đớn, chứng ỉa chảy, buồn nôn… Tất cả đều được ghi trong hồ sơ. Họ trói
mẹ em trên giường và để mặc mẹ em kêu gào trong ba ngày liền. Sau đó,
họ không nghe thấy tiếng mẹ nữa. Hồ sơ ghi: Kết thúc cai thuốc ngày. Bác
sĩ ghi thêm: Tình trạng tốt.

Mẹ từ chối ăn, hất bỏ hết lần này đến lần khác thức ăn trên đĩa, và khạc

ra tất cả thức ăn người ta cố đút vào cho mẹ. Họ lại trói mẹ trên giường, và
luồn ống dẫn vào dạ dày, kết hợp với tiêm đường glucô vào tay. Thật kỳ lạ,
đúng không, khi nghĩ rằng cùng lúc ấy, ở Trung tâm, người ta bắt em chịu
đựng điều giống hệt. Như thể giữa mẹ và em, tồn tại một mối liên hệ khổ
đau bí ẩn mà sự chia cách cũng không làm đứt nổi.

Khi họ đến tra hỏi, mẹ vẫn phản kháng. Trong báo cáo, họ ghi nhận xét:

Từ chối hợp tác. Mẹ thật sự từ chối, hay mẹ không trong trạng thái có thể
nói được? Họ tống cho mẹ hàng đống thuốc an thần và thuốc chống trầm
cảm, để giảm bớt đau đớn cho mẹ - một biện pháp quá tốt để mẹ trở thành
lặng lẽ. Sau việc đó, liệu mẹ còn lại được chút sức lực và sự minh mẫn nào
cơ chứ?

Phiên tòa của mẹ mở ra ngày 10 tháng Mười hai, chưa đầy một tháng sau

ngày bị bắt. Bộ Công cộng đã mời hàng chục nhân chứng: những người
hàng xóm, những người chủ cũ, nhân viên các cơ quan xã hội. Luật sư bào
chưa được chỉ định mặc nhiên. Ông ta không bỏ công sức nghiên cứu hồ
sơ. Ngay cả khi ông ta muốn, thì ông ta cũng không có thời gian.

Trong toàn bộ phiên xét xử, mẹ em không nói một lời. Mẹ không phản

ứng trước lời phát biểu về các sự việc, vẻ như đã không nhận ra một ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.