LÍNH CANH - Trang 192

“Chính xác. Ai đó đã biến nó thành vấn đề cá nhân. Tôi không phải là một
kẻ vô danh cản đường nữa. Họ đang đặc biệt theo đuổi tôi.”

Reacher đậu xe của Marty cách nhà máy nửa dặm về phía nam và đi bộ phần
còn lại. Anh di chuyển chậm rãi. Anh dừng lại thường xuyên, nhưng không
bao giờ ở cùng một khoảng thời gian. Anh không bao giờ tiếp tục cho đến
khi anh chắc chắn không có ai theo dõi. Và không ai đang xem. Đồng hồ
trong đầu anh báo 10:45. 55 phút trước khi anh có mặt tại điểm hẹn. Nhiều
thời gian hơn sẽ tốt hơn nhưng kinh nghiệm cho anh biết 75 phút là đủ.

Tòa nhà bỏ hoang xuất hiện, Reacher biết không có loại truyện ma nào có
thể

ngăn cản anh. Hoặc anh trai Joe. Có quá nhiều dầm sắt để leo lên. Quá nhiều
ngóc ngách để ẩn nấp. Và quá nhiều vị trí đắc địa để tranh giành với những
‘đứa trẻ’ khác.

Reacher bước qua khoảng trống nơi cánh cửa gỗ cao từng đứng, anh biết bảy
mươi lăm phút là không đủ. Không phải lúc này. Những kẻ phục kích đã ở
đó.

Anh không thể nhìn thấy chúng. Chưa. Hoặc nghe thấy chúng. Hoặc ngửi
thấy.

Nhưng anh biết. Đôi mắt đã đổ dồn vào anh. Anh có thể cảm thấy chúng.
Anh có thể cảm thấy ớn lạnh trên cổ. Một số loại phản ứng khi bị theo dõi.
Một cơ chế

cảnh báo được gắn chặt vào não của anh.

Reacher tiếp tục di chuyển. Cùng một tốc độ. Cùng hướng. Anh không
muốn bất cứ ai đang theo dõi nghĩ anh đã biết về sự hiện diện của họ. Mãi
cho đến khi anh biết chính xác họ đang ở đâu. Và có bao nhiêu người. Anh
căng tai. Không nghe thấy gì. Quét đống đổ nát và cỏ dại bao phủ mặt đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.