đớn vì mất Dimitri và tình yêu đầu đời. Tôi hành hạ bản thân vì thất bại ở
Siberia, vì không thể giải thoát cho anh khỏi trạng thái không sống không
chết. Dù vậy, đau khổ không có nghĩa là đời sống tình yêu đã kết thúc, phải
mất một thời gian tôi mới chấp nhận điều đó. Rất khó để gượng dậy, nhưng
Adrian đã khiến tôi hạnh phúc. Trong lúc này, chỉ cần thế là đủ.
Nhưng việc Adrian là bạn trai tôi cũng không khiến tôi muốn anh hòa
thuận với ông bố cướp biển của mình.
“Người đó sẽ gây ảnh hưởng xấu!” tôi phản đối.
Mẹ tôi khịt mũi. “Mẹ không nghĩ Adrian sẽ ảnh hưởng gì được tới
Abe!”
“Không phải Adrian! Abe cơ. Adrian đang cố hành xử tốt. Abe sẽ
khiến mọi thứ rối tung lên”. Bên cạnh chuyện hút thuốc, Adrian cũng đã
thề bỏ rượu chè cùng những thói xấu khác trong bản đề nghị hẹn hò. Tôi
nheo mắt nhìn anh và Abe bên kia khán đài đông đúc, cố suy đoán chủ đề
gì khiến họ hào hứng đến thế. “Họ đang nói chuyện gì vậy nhỉ?”
“Mẹ nghĩ đó là điều con không nên lo lắng nhất trong lúc này”. Janine
Hathaway luôn luôn thực tế. “Đừng nghĩ về họ nữa mà hãy nghĩ về bài thử
thách”.
“Mẹ có nghĩ họ đang nói về con không?”
“Rose!” Mẹ đấm nhẹ vào tay tôi, và tôi quay sang nhìn bà. “Con phải
nghiêm túc. Bình tĩnh, và không phân tâm”.
Lời bà nói giống y như những gì tôi tưởng tượng Dimitri sẽ dặn khiến
tôi mỉm cười. Rốt cuộc tôi cũng không phải ở đây một mình.
“Có gì vui thế?”, bà dè chừng.
“Không có gì đâu”, tôi đáp, ôm lấy mẹ. Ban đầu bà hơi cứng người,
nhưng sau đó thả ra và ôm tôi thật nhanh trước khi bước đi. “Mẹ rất mừng
vì con ở đây”.
Mẹ tôi không phải người đa cảm, và tôi đã khiến bà bất ngờ. “Ồ”, bà
nói, vẻ bối rối lộ rõ, “mẹ đã bảo con là mẹ không thể bỏ lỡ dịp này mà”.
Tôi liếc nhìn khán đài. “Abe thì con không chắc lắm”.