LINH HỒN - Trang 306

“Bà đủ sức thay đổi điều luật về gia đình đó nếu bà muốn, bà già

cuồng tín!” Tôi hét lên. “Bà đang bẻ cong luật lệ bởi vì bà quá ích kỉ và sợ
hãi! Bà đang phạm sai lầm tồi tệ nhất trong cuộc đời mình. Bà sẽ hối hận vì
điều đó! Hãy chờ và thấy bà sẽ ước là chưa bao giờ làm thế!”

Tôi không biết còn ai nghe thấy tràng đả kích của mình không, bởi sau

đó cả hội trường trở về với trạng thái hỗn độn ầm ĩ như lúc tôi vừa bước
vào. Các giám hộ - ba người - không thả tôi cho đến khi ra hẳn bên ngoài.
Lúc họ buông tôi, trong khoảnh khắc, cả bốn đều lúng túng.

“Giờ thì sao?” tôi hỏi, cố gắng giữ giọng không giận dữ. Tôi vẫn bực

bội và bị kích thích, nhưng tâm trạng ấy không phải là lỗi của những người
này. “Các anh có định nhốt tôi vào không?” Nghĩ rằng hành động gây náo
loạn có thể mang mình lại gần Dimitri, tôi coi việc bị giam là một phần
thưởng.

“Họ chỉ bảo lôi cô ra”, một trong ba giám hộ nói. “Không ai dặn phải

làm gì tiếp với cô”.

Một giám hộ khác, đã lớn tuổi và tóc hoa râm nhưng trông vẫn mạnh

mẽ, nhìn tôi nhăn nhó. “Nếu là cô, ta sẽ trốn đi ngay khi còn có thể, không
để họ có cơ hội trừng phạt”.

“Không có nghĩa là họ sẽ không tìm thấy cô nếu họ thực sự muốn”,

người giám hộ đầu tiên nói thêm.

Sau đó, ba giám hộ đó quay vào trong, để lại tôi bối rối và thất vọng.

Người tôi vẫn gồng lên cho một cuộc chiến, và tôi ngập chìm trong thất
vọng. Cảm giác này luôn xuất hiện mỗi khi tôi đối mặt với một tình huống
mình hoàn toàn bất lực. La hét ỏm tỏi cũng vô ích. Tôi chẳng thu hoạch
được gì cả.

“Rose?”
Giật mình vì những cảm xúc pha trộn, tôi nhìn về phía tòa nhà. Người

giám hộ lớn tuổi vẫn chưa vào trong. Ông đứng ngoài ngưỡng cửa, khuôn
mặt vô cảm, nhưng tôi nghĩ là có tia lấp lánh trong mắt ông. “Dù gì đi
nữa”, ông bảo tôi, “ta cho là lúc ở trong kia cô rất tuyệt vời”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.