LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 179

Nhưng Valentin tiếp tục, “Tôi sẽ qua đó trước, OK? Ngay sau khi tôi nói
chuyện với cô nàng, ông sẽ đi qua, và làm đúng những gì tôi bảo.”

Valentin giải thích những gì Dustin phải làm, tất cả những hành động tích
cực mà nó đã chọn lọc từ nhiều lần nói chuyện với Missy. Nó vỗ lên lưng
Dustin với vẻ trấn an. Nó sáng tác ra mấy chuyện đùa về sinh học phân tử.
Thậm chí nó còn quăng ra vài câu nói đầy cảm hứng của Issac Asimov.
Cuối cùng Valentin chìa cho Dustin một vật ngẫu nhiên trong ba lô của nó:
một cuốn sách toán vi phân và tích phân (“Tôi không cần nó, tôi đã học lớp
này năm ngoái.”), vài ghim băng (“Những cái này không an toàn như vẻ bề
ngoài đâu!”), và một cái máy tính có thể vẽ đồ thị. Sau một vòng động viên
và vài câu khuyến khích nữa về chuyện “áp sát” và “giữ dũng khí” từ Star
Trek, I, Robot,
và những thứ cổ điển khác mà cậu chàng chưa bao giờ nghe
thấy, Valentin bước về phía tủ để đồ của Missy ngay khi cô nàng định rời
khỏi đó.

“Váy đẹp lắm,” nó nói khi bước ngang qua, rồi với tay lật viền váy bị bung
lên, “Đội quân Cứu Tế hết đồ thừa để mặc rồi à?”

Missy nổi trận lôi đình. Nhưng trước khi cô nàng kịp phản pháo, Valentin
đã biến khỏi tầm mắt. Cô nàng thả đống sách xuống và cố gắng chỉnh lại
váy, mặt đỏ bừng, nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy không. Nó luống
cuống với viền chân váy, nản lòng, như thể một phân thêm vào để che phủ
cặp đùi đó chính là thứ làm mất thanh danh xã hội của nó không bằng.
Ngay lúc đó, chắc chắn là nó không trông chờ khi nhìn lên lại thấy Dustin
McGuiness đang đứng phía trên mình.

“Chào,” Dustin nói, giọng hơi run run nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi, “Để
tôi giúp nhé,” nói rồi, cậu chàng cúi xuống nhặt sách lên cho Missy.

Thế rồi cậu chàng đứng đó, chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.