LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 177

khi mụ chỉ xuất hiện trong một phiên bản này hoặc phiên bản khác. Không
hề cảnh báo. Không gì cả.

Valentin chống khuỷu tay ngồi dậy. Nhưng khi nó nhìn lại xuống hành lang
thì mụ đã biến mất. Bọn sâu bướm cũng biến mất khỏi vai nó. Hành lang
đầy học sinh lao về hướng này hoặc hướng kia, và dù nó nhìn chăm chú cỡ
nào thì cũng không thể tìm ra mụ bảo mẫu nữa.

Với bọn trẻ đang thơ thẩn trong hành lang, khoảnh khắc tiếp theo giống như
một mảnh vải rách của thời gian, như thể giây phút đặc biệt đó đã bị cắt xén
mà không hề được công nhận, bị xay nhỏ thành một nhúm thời gian, như
một mảnh băng phim cũ đã bị hư hỏng tồi tệ, trở nên mỏng dính vì bị sử
dụng quá nhiều.

Valentin hẳn là đã tua lại cả trăm lần, cố gắng tìm hiểu thông tin để xử lý
cho chuẩn - để giúp Dustin làm điều gì đó trọng đại, ngược lại với bản chất
của cậu chàng. Mỗi lần tua lại, Valentin lại chắt lọc những lời nói của mình
với Dustin, cả thái độ và giọng nói, thêm một chút nữa. Cuối cùng, thằng bé
khốn khổ, tội nghiệp sẽ làm bất kỳ điều gì Valentin muốn - bởi vì nó biết rõ
tâm tính của Dustin hơn cả bố mẹ, cả bác sĩ tâm lý của cậu chàng, thậm chí
còn rõ hơn cả chính bản thân Dustin.

Valentin thận trọng đến gần.

“Chào Dustin,” nó nói mà không vỗ lên lưng cậu chàng (vì điều đó đã từng
làm Dustin giật mình), không chắp tay sau lưng (vì điều đó làm Dustin nghi
ngờ), không lỉnh đến trước mặt Dustin (vì điều đó suýt gây ra xung đột).
Thay vào đó, Valentin thốt lên lời chào hỏi bằng một giọng thấp, nhẹ và chờ
Dustin quay lại.

“Ừ.”

“Dustin, ông có nhớ trong một phân cảnh của Stargate lúc mà bọn họ lạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.