LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 193

“Chuyện đó khác. Làm ơn đừng bắt em phải giải thích những thứ phức tạp
về tình trạng bệnh tật của em. Em không phải là bác sĩ,” Victoria nói, hai
tay di lên thái dương, bắt chước cái cách mà lũ sâu bướm đã thể hiện lại khi
cô LeMieux ngồi đó trong những khoảnh khắc thất vọng nhất, “Tất cả
những gì em muốn là được bồi thường một cách công bằng cho cái gánh
nặng học hành mà lúc này em đang phải xử lý.”

“Ừm.” Cô LeMieux ngồi im lặng trong một lát, “Cô hiểu ý em. Thế
nhưng...”

Cái gì? Lucy nghĩ. Cô LeMieux KHÔNG THỂ tin chuyện đó!

“Và nói một cách nghiêm túc,” Victoria tiếp tục, “mặc dù trường có quy
định những trường hợp ngoại lệ, nhưng lại chẳng có quy định nào nói rằng
có thể áp chế thời gian biểu hay là hạn chế các lớp học của học sinh.”

“Chà, điều đó đúng...”. Cô LeMieux đã tranh luận với bà Spencer bằng
chính lý lẽ này. Dĩ nhiên, nó hợp lý một cách hoàn hảo. Ngay cả một đứa
trẻ con cũng thấy điều đó, “Cô sẽ nói chuyện với vài người xem sao.”

“Thế mới công bằng,” Victoria nói.

Lucy suýt nữa thì xông thẳng vào trong văn phòng. Victoria có thể cảm thấy
điều đó. Giờ khi vấn đề về lớp học đã được giải quyết, Victoria còn phải xử
lý Lucy - cho con bé đó biết một chút về những gì mà nó đang vướng phải...

“Cô LeMieux,” Victoria nói, “em đã nói với cô là em đang viết một bài luận
về sự hiệu quả của các kế sách gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc chưa?”

Lucy gần như nghẹn món Snapple không đường. Đó là ý tưởng của nó
mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.