LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 214

“Có chuyện gì thế?” Connor hỏi.

“Đó là Vic!” Christian nói.

Christian đẩy đám đông sang một bên để đến chỗ hai đứa con gái, Connor
theo sau. Mỗi đứa túm lấy một cô và kéo ra. Khi đã tách được, Christian
đứng vào giữa để ngăn không cho hai đứa tấn công nhau lần nữa. Lucy lao
vào Victoria, nhưng bị Christian túm lấy tay ngăn lại. Cô nàng lúc này đã
sôi sùng sục vì tức giận. Chuyện này là quá sức chịu đựng, cách mà bọn
chúng bước vào, vô cùng nghênh ngang, như kiểu chúng chẳng cần đứa bạn
nào. Qua hàm răng nghiến chặt, Lucy xổ ra mọi thứ xấu xa, căm hờn mà nó
có thể nghĩ ra, “Mày biết gì không? Cả gia đình mày là một đám những kẻ
lập dị. Tao nên cảm ơn Chúa vì tao không có một lũ mồ côi đột biến làm
anh em. Tao...”

Trong một giây ngắn ngủi, Lucy đổ ập xuống sàn nhà. Cô nàng đã khạc ra
đống nọc độc của mình, và Christian khẽ nhíu mày, rồi đột nhiên Christian
quỳ giữa đám đông, giữ cánh tay mềm rũ của cô nàng. Lucy đã ngất đi.

Christian lập tức đưa Lucy đến phòng y tế của trường. Nó bế cô nàng lên và
chạy tới phòng y tế với một đoàn người chạy theo sau. Cuối cùng, chỉ có
Christian, Connor và Victoria được phép ở lại, bởi vì y tá cần có người giải
thích.

“Cô bé bất tỉnh rồi,” y tá nói, “Connor, gọi xe cứu thương.”

“Bọn em không biết chuyện gì xảy ra với bạn ấy. Bạn ấy chỉ tự ngã thôi.
Hẳn là do hạ đường huyết hay gì đó,” Victoria nói, hăm hở giải thích việc
Lucy ngất xỉu không liên quan đến nó và luôn sẵn sàng với một chứng bệnh
gì đó nếu cần thiết.

“Vậy là không có đánh nhau?” Cô y tá hỏi, mắt nhìn cái dấu đỏ nho nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.