LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 265

Những cái máy giật chỉ làm Charlotte nghĩ rằng Valentin đang lúng túng.
Cô nàng thốt lên một tiếng cười nghẹn ngào, mắt đẫm nước.

Con bé này khóc vì mọi thứ hay sao?

Charlotte ôm choàng lấy Valentin (cậu chàng phải cố hết sức mới không
giật ra). Valentin thật quá lãng mạn. Cái ý tưởng đó thật quá lãng mạn. Phải
như thế này chứ,
Charlotte nghĩ, yêu một cách thật lòng. Valentin đã nói ra
mọi điều mà nó mơ ước được nghe thấy.

“Tôi không cần phải tham gia,” Charlotte nói, vẫn còn ôm lấy Valentin.
“Tôi sẽ không tham gia, và chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.” Nàng đã
hoàn toàn là của chàng.

***

“Mày đúng là phát cuồng rồi, đồ trẻ con.”

“Không phải!” Lucy hét lên. “Mày vừa nói điều mà tao đang nghĩ đến. Mày
có gì chứ, máy đọc ý nghĩ hay máy điều khiển não, hay cái gì chứ?”

“Tao chẳng có cái gì như thế cả. Nào, bình tĩnh lại,” Victoria nói, mắt nhìn
quanh phòng tiệc để đảm bảo không ai ở quanh đó. “Chỉ là mày quá dễ
đoán, tao có thể đọc được mày như đọc một quyển sách.”

“Ồ? Mày có thể đọc ư?”

“Chà, mày như kiểu một cuốn sách bìa cứng mà người ta dùng cho bọn ngớ
ngẩn và những đứa trẻ lên ba ấy. Như Tạm biệt ông trăng, ngoại trừ việc
những bức ảnh sẽ là kiểu hở hang.”

“Tao biết mày đang làm gì đó. Tao đã đọc về xung mạch điện tử. Mày đang
làm gì đó với đầu tao. Tao có thể cảm thấy điều đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.