LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 270

“Trong lúc luyện tập, thằng bé đã có vẻ lơ đãng.” Madame Vileroy nói, xuất
hiện từ hư vô, “Có lẽ cuối cùng thì bà cũng nên đi gặp bác sĩ thôi.”

“Nhưng nó đã chơi rất tốt mà! Tại sao đột nhiên nó lại chơi tệ như thế? Tôi
chỉ không thể nào hiểu được.” Bà Wirth nói, một dịp hiếm hoi mà bà không
có sẵn lời giải thích.

“Nào, đừng nói thế, Genevieve. Thằng bé sẽ cảm thấy tồi tệ đấy.”

***

“Đừng cảm thấy tồi tệ,” Madame Vileroy thì thầm khi Christian bước ra
khỏi sân cỏ. “Con thấy tệ.” Christian nói.

“Đừng,” Vileroy nói. “Con xứng đáng với chuyện này.”

“Con đã đánh cắp”

“Nếu con không bị bắt, thì con xứng đáng với mọi thứ mà con đánh cắp
được.”

***

Mặc dù Christian đã mưu mẹo và giành chiến thắng trong màn trình diễn ở
câu lạc bộ Hampshire, nhưng điều ngạc nhiên lớn nhất là cảnh tượng trong
câu lạc bộ thể thao. Khi đám đông bước vào với hy vọng sẽ thấy một bữa
tiệc đã được sắp xếp đẹp đẽ, thì thay vào đó những gì mọi người thấy là bàn
ghế lật ngược cùng với chén đĩa vỡ tung tóe trên sàn, các biểu ngữ treo lơ
lửng buồn bã, hàng túm tóc, và một thứ trông giống một tấm rèm lốm đốm
máu. Trông như thể ai đó đã thổi tung một căn phòng được trang trí hoàn
hảo lên. Không ai có thể moi được chuyện gì đã thực sự xảy ra từ hội đồng
học sinh về lý do căn phòng bị phá hủy. Nếu như có ai nhắc đến chuyện đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.