LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 317

Nhưng Victoria thì không cười. Những gì với Thomas là nhỏ nhặt, vụn vặt
thì đối với Victoria lại là phần thưởng tiếp theo. Nó sẽ làm bất cứ điều gì...
“Nói cho tôi biết cậu đang có kế hoạch gì là điều tốt nhất đối với cậu lúc
này,” nó nói.

Belle sắp sửa khóc òa đến nơi. Mặc dù vậy nó có vẻ bình tĩnh hơn, như thể
nó biết chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi nghĩ có lẽ tôi nên về,” Thomas nói.

“Không,” Belle kêu lên theo bản năng, rồi đột nhiên dường như nó nghĩ lại
và nói, “OK.”

“Cậu sẽ không đi đâu cả,” Victoria nói. “Tôi sẽ lấy được những gì tôi muốn
dù cho có phải đập vỡ đầu cậu ra và giải mã từng mảnh trong não cậu.”

Belle ngồi thẳng dậy, “Victoria, thôi ngay đi.”

“Thả lỏng đi,” Victoria nói. “Vileroy sẽ không để Thomas nhớ gì về chuyện
này đâu. Thomas sẽ phát điên nếu còn tỉnh thêm một phút nào nữa.”
Victoria ném cho Thomas một cái nhìn hoàn toàn thỏa mãn. Valentin lại
đang nghịch ngợm cái đồng hồ bỏ túi cũ. Madame Vileroy vỗ lên chân
Valentin và gật đầu với Victoria.

“Không để anh ấy nhớ cái gì?” Belle hỏi.

“Tôi sẽ đọc tâm trí nó. Cậu nghĩ sao?” Victoria nói. Rồi nó quay sang
Thomas, lúc này cậu bé trông có vẻ vô cùng hoảng hốt. “Chuyện này sẽ
không thành vấn đề nếu cậu ít để tâm hơn đến chuyện học hành. Tôi cứ cố
đào sâu vào ý nghĩ của cậu, và cậu thì cứ nhận ra có chuyện gì đó đang xảy
ra. Nhưng bọn tôi lại có cái bẫy xinh xắn nho nhỏ ở đây, và cậu theo ngay
nó về nhà. Giờ nếu cậu không phiền hãy...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.