LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 315

Belle thở hắt ra và bắn cho Val một cái nhìn chết chóc. Ngay cả với
Valentin, câu hỏi đó cũng vẫn hơi quá đáng.

Thomas cố tỏ ra dễ chịu, hơi khẽ cười và nói, “Vẫn chết.”

Valentin dường như thích thú câu trả lời của Thomas, như thể nó đang thử
nghiệm xem mình có thể đi xa đến mức nào. Nó ghé sát tới và mở miệng
định nói tiếp, nhưng Madame Vileroy đặt một bàn tay yêu kiều lên vai nó
và thì thầm gì đó vào tai nó. Có vẻ như Valentin thay đổi chiến thuật.

“Tôi rất tiếc...”, Val nói. Nó nhìn qua Vileroy như thể sắp làm điều gì đó
liều lĩnh rồi nhanh chóng thêm vào, “Tôi chỉ giả sử rằng đó là một lời nói
dối để ngăn không cho mọi người biết bà ấy đã bỏ đi hay gì đó.”

Ngay lúc đó Victoria bước vào. Nó nhớp nháp mồ hôi như kiểu đã thức
trắng suốt đêm để học bài vậy. “Chào Thomas,” nó nói khi đi ngang qua
phòng, “rất vui vì cậu đã đến.” Belle càng lúc càng trở nên điên tiết. Rõ
ràng nó đã nhận được mười lời hứa của Victoria rằng sẽ ăn mặc tử tế. Và dù
sao thì Victoria thường vẫn ăn mặc dễ coi. Tại sao giờ nó lại chường ra cái
bộ dạng của Bicé như thế vào đêm nay chứ?

“Cảm ơn,” Thomas nói và đứng dậy. Khi cậu chàng ngồi xuống trở lại,
Victoria vẫn đứng im tại chỗ, sừng sững phía trên Belle và Thomas, “Vậy là
cậu ở đây để cưa cẩm đứa em gái xinh đẹp của bọn tôi?”

Thomas thốt lên một tiếng cười nhã nhặn, “Đó là một cách nói.” Belle ngồi
lùi lại trên ghế và đẩy câu nói Dừng tỏ ra thô lỗ thế đi, ngồi xuống ra phía
trước não, nơi mà một kẻ vốn chưa bao giờ thôi gian lận như Victoria chắc
chắn sẽ nghe thấy. Nhưng Victoria phớt lờ nó.

“Thế còn cách nói khác thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.