LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 330

Vừa nói mụ bảo mẫu vừa di chuyển, xích đến gần Belle hơn, cho đến khi nó
có thể cảm thấy hơi thở lạnh giá của mụ trên mặt, có thể nhìn thấy con mắt
đã vỡ di chuyển với vẻ chờ đợi.

“Không.” Belle quay đi.

Một giây trôi qua. Một tích tắc giận dữ.

Một tia rạn vỡ từ một con mắt vỡ.

Belle lùi lại ghê tởm, “Đi đi - tôi không quan tâm Thomas có thắng hay
không.”

Madame Vileroy không nổi giận. Mụ bình tĩnh và mỉm cười. Mụ ôm lấy
mặt Belle trong bàn tay lạnh giá, “Ta sẽ gặp con trong xe, con yêu,” mụ nói,
rồi đóng sầm cửa lại sau lưng.

***

Nửa giờ sau, Belle đóng bộ xong xuôi và sẵn sàng rời khỏi nhà. Nó đã
không tắm từ ngày hôm trước. Nó cảm thấy mệt mỏi, bẩn thỉu và không thu
hút. Nó túm lấy túi xách và với tay mở cửa, nhưng cánh cửa không mở ra.
Nó kéo và lắc nhẹ nắm cửa. Không nhúc nhích. Nó kéo mạnh hơn. Vẫn
không nhúc nhích. Cửa đã bị khóa. Nó tông sầm vào cửa, hét lên gọi ai đó
đến giúp nó. Nhưng ngôi nhà vắng tanh. Thomas sẽ nghĩ rằng nó bỏ rơi cậu
ta. Lucy sẽ có cả ngày bên cạnh Thomas. Belle sụm xuống giường và vùi
gương mặt xinh đẹp vào hai tay.

Mình đã làm gì thế này? Mình đã thực sự trở thành con gái của bà ta.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.