LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 329

“Đừng lo lắng quá nhiều về nó, con yêu.”

“Con vẫn không muốn nghe.”

“Ta sẽ để con có Thomas. Ta sẽ để con làm theo ý mình. Nó có thể thắng,
và hai đứa có thể ở bên nhau... nếu như con muốn nó.”

Mặc dù không muốn nhưng Belle vẫn phải nghe. Nó nhìn thẳng vào mắt
Vileroy và chờ đợi.

Vileroy nhẹ nhàng lên tiếng, những lời nói của mụ được cân nhắc cẩn thận,
“Ta muốn biết về bố mẹ con.”

Trong một giây, Belle chết sững. Trước đây Vileroy chưa bao giờ hỏi về bố
mẹ nó. Mụ chưa bao giờ nhắc đến họ.

“Ta biết rằng mẹ con có kể với con... về một thứ ngôn ngữ đặc biệt. Một
ngôn ngữ cổ...”

Belle không thể cử động. Tay nó ướt đẫm mồ hôi, cổ họng khô cứng.

“Ta biết con biết chuyện đó, Belle à. Về thứ tiếng cổ xưa đã bị quên lãng
đó. Thứ tiếng mà mẹ con và bạn bè của bà ta đã mất nhiều năm trời nghiên
cứu.”

“Thì sao?” Belle khó nhọc lên tiếng.

“Ta muốn biết bà ta đã nói gì với con. Bà ta đã nói gì với con và Bicé,” mụ
bảo mẫu ngâm nga, nhẹ nhàng, dịu dàng, giọng mụ ngọt ngào và khàn khàn.
“Cố nhớ lại đi, Belle. Cố nhớ những gì mẹ con đã nói, tất cả những năm
qua. Con biết gì? Bicé biết gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.