LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 327

Belle nhìn thấy Thomas run run bên cạnh nó, vô tình nhịp chân hay đếm
ngón tay như thể người bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, những lúc như
thế cảm giác tội lỗi về buổi tối chủ nhật hôm ấy lại ập xuống người nó. Ở
bên Belle, Thomas đang thay đổi, và càng ở bên Thomas nhiều hơn, Belle
lại càng ít muốn Thomas thay đổi hơn.

***

Belle bước vào phòng ngủ, chuẩn bị để đi xem cuộc thi. Nó đã hứa với
Thomas là sẽ đến xem. Christian và Bicé đang ở trong phòng, đưa mắt nhìn
quanh quất và thì thầm điều gì đó.

“Tôi chỉ không hiểu được. Tại sao không bỏ đi...” Christian đang nói.

“Chỉ cần tin tôi thôi, tôi cần thời gian...”, Bicé thì thào đáp lại.

Hai đứa ngẩng lên khi Belle bước vào. Christian rời khỏi mà không cất
tiếng chào. Bicé liếc về phía Belle, rồi cũng bỏ đi. Belle cố phớt lờ hai đứa,
nhưng nó cảm thấy ruột gan cồn cào. Nó thấy đơn độc khủng khiếp. Hai
đứa kia đã phớt lờ nó cả tuần rồi, và Belle vô cùng hối tiếc vì chúng đã biết
những gì nó làm. Nhưng thực ra bọn kia chẳng biết gì cả.

“Con sẽ đi như thế này à?” Nghe thấy tiếng Madame Vileroy, Belle liền
quay lại, “Không đủ thời gian để tắm...”

“Con đã định tắm.” Belle thở dài. Nó không thực sự lên kế hoạch cho
chuyện đó.

“Cảm thấy có tội là một cảm giác không hữu ích đối với con. Nó không bao
giờ đủ mạnh để làm con thay đổi hướng đi - chỉ đủ làm con tê liệt và làm
con... chà, trở nên vô dụng.”

“Con không cảm thấy có tội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.