LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 337

Trong lúc Christian đang mò mẫm với ổ khóa trên cửa chính căn hộ, Bicé
nghe thấy tiếng cửa phòng Belle nện rầm rầm vào bản lề. Hai đứa gần như
không phân biệt được tiếng gào thét của Belle giữa những tiếng ầm ầm.

“Thả tôi ra!” Belle hét lên trong khi kéo mạnh nắm cửa, “Có ai thả tôi ra!
Bicé! Bicé! Chị có ở ngoài đó không?” Đây không phải là cách mà mọi
chuyện nên xảy ra. Belle thấy nó đã dâng hiến cho Madame Vileroy cũng
nhiều chẳng kém Victoria. Tại sao Vileroy lại giúp Victoria nhiều thế?

Bicé và Christian bước vào trong nhà đúng lúc nhìn thấy Belle đập tan cánh
cửa bằng một cái ghế tựa.

“Cậu đang làm gì thế?” Christian sửng sốt hỏi.

Hai người đang làm gì mới đúng chứ? Tôi đã kêu cứu cả tiếng đồng hồ
rồi.”

Belle biết nó phải đến cuộc thi trước khi Victoria làm Thomas mù mịt bằng
tất cả những thông tin ăn cắp. Cuộc thi này chẳng có ý nghĩa gì với nó. Nó
chỉ không thể chịu đựng được ý nghĩ Thomas bị Victoria lợi dụng như thế.
Christian và hai cô gái đến kịp ngay khi Victoria đang tiến lên bục. Bọn nó
chờ phía sau trong khi Victoria vuốt thẳng đống giấy tờ và mỉm cười với
Thomas và các giám khảo. Thực ra Victoria đã dùng hai mươi giây đầu tiên
trong thời gian cho phép của mình để cảm ơn các giám khảo. Các giám
khảo có thể tin vào hành động đó, nhưng với một người biết rõ Victoria như
Belle thì nụ cười kia trông như một cái nhìn đểu cáng.

“Tôi sẽ đáp lại từng luận điểm mà bạn Goodman- Brown đưa ra. Điểm thứ
nhất: nếu không có quyền sở hữu, sẽ không có động lực để làm việc hay
đưa ra các sáng kiến và lúc đó chúng ta sẽ rơi vào tình trạng của chủ nghĩa
cộng sản. Tôi muốn đưa ra trích dẫn sau đây của Adam Smith, George
Washington, David Ricardo, Ronald Reagan, và người đứng đầu WTO.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.