LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 351

xử như một kẻ bị bỏ rơi từ trước tới giờ. Bicé và Christian bước ra cùng
nhau, khẽ trò chuyện.

“Tất cả những gì tôi biết là tôi sẽ không bao giờ đánh cắp nữa,” Christian
nói. “Sau bài thuyết trình đó thì không. Bọn mình phải ra khỏi ngôi nhà của
bà ta.”

“Chỉ vài ngày nữa thôi, Christian. Tôi chỉ cần thêm vài ngày nữa.” Bicé
nghĩ về lá thư thời thơ ấu của Christian, về cái dấu hiệu đã biến mất trên
ngực Christian. Nó quyết tâm sẽ đưa Christian ra khỏi đó. Nhưng vẫn chưa
đến lúc.

“OK, nhưng tôi muốn biết Bicé đang làm gì.”

“Để sau đi.”

“Tôi cũng cần nghĩ cách cứu Buddy ra nữa.”

“Buddy?” Bicé cảm thấy một cơn sóng tội lỗi. “Anh ta... anh ta không phải
là người, đúng không?”

“Tôi không chắc nữa, Bicé à. Anh ta có thể học. Anh ta cảm thấy đau. Anh
ta xử lý được thông tin. Đôi khi anh ta làm những điều kỳ cục... như kiểu
anh ta có quá khứ, Bicé hiểu chứ? Sẽ thế nào nếu anh ta thực sự là con
người? Sẽ thế nào nếu bà ấy...?” Christian rõ ràng là đau đớn trước ý nghĩ
đó.

Bicé nghĩ về lá thư nguệch ngoạc mà nó đã thấy trong cuốn sách, và Buddy
bên cạnh ô cửa sổ trắng. Đột nhiên, nó khựng lại trước cửa một lớp học.

“Chờ đã Christian. Xem ai ở trong kia kìa. Suỵt, tôi muốn nghe.”

Victoria và Madame Vileroy đang ở trong lớp học. Victoria đang nổi khùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.