LINH PHI KINH - Trang 117

tầm thường e rằng cô không để vào mắt, cho nên hắn càng thêm mắm thêm
muối, nói đến trời sầu đất thảm.

Chu Vi lặng im nghe hắn kể, những hình ảnh kỳ diệu như tuần tự diễn ra

ngay trước mắt, chúng khiến cô nôn nao trong lòng, chúng làm cô mê
mẩn... Hắn dứt lời rồi, một lúc lâu sau cô không nén được, buông tiếng thở
dài: "Nói như vậy, so với hoàng cung, sông Tần Hoài nọ tựa hồ... tựa hồ có
đôi chút hay ho hơn! Chỉ tiếc ta không có được phúc phận như ngươi,
không thể đến tận nơi, xem tận mắt một lần cho biết."

Lạc Chi Dương cười, đáp: "Mà ngươi là công trư, có chỗ nào không thể

đến được?" Chu Vi lắc đầu: "Ngươi không hiểu quy củ phụ hoàng lập ra,
công chuá chỉ khi nào xuất giá rồi mới được phép ra bên ngoài Tử Cấm
thành!"

Lạc Chi Dương thuận miệng nói: "Cái đó dễ thôi! Bộ ngươi không xuất

giá được sao?"

Chu Vi lườm hắn một phát, nói: "Ngươi nói năng bậy bạ gì đó? Thứ

nhất, tuổi ta còn non, thứ hai, đám vương tôn công tử nọ, toàn một lũ làm ta
cực kỳ chán ngán, hừ, người được như ngươi hoặc như thập thất ca, thiệt
tình kiếm đỏ mắt không ra!...." Nói đến đây, cô chợt nhận thấy mình đang
lỡ lời, cô nghĩ thầm, chính mình nhất định đang yếu lòng, đang rồ dại... làm
sao cô lại có thể nói những ý nghĩ đó cho một tên thái giám nghe!.

Lạc Chi Dương chỉ là không nhận ra cái sơ ý thổ lộ tâm sự của cô gái,

hắn vui miệng hỏi: "Này, chuyện sắp xếp thứ bậc cũng thiệt là kỳ cục, hắn
đứng thứ mười bảy lại làm anh, ngươi thứ mười ba vì sao lại là em hắn?"

Chu Vi chú mục vào hắn, sau một lúc lâu, cô mới lấy làm lạ: "Lạc Chi

Dương, lúc ngươi tiến cung, bộ không ai giải thích cho ngươi nghe à? Phụ
hoàng có hai mươi lăm đứa con trai, mười sáu con gái!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.