LINH PHI KINH - Trang 1252

"Lão Tứ?" Chu Lệ vẻ mặt đau khổ, thưa: "Phụ hoàng không phải không

biết, nhi thần là đưá trực tính, chẳng khi nao hiểu nổi mấy cái chuyện rắc
rối này."

Chu Nguyên Chương dòm dòm y, lão cười nhạt, nói: "Khẩu thị tâm

phi."

Chu Lệ sựng sờ, y đỏ mặt, ủ rũ cúi đầu, Chu Nguyên Chương lại điểm

mặt mấy phiên vương kia, cao giọng hỏi: "Có ai đoán được?" Toàn đại điện
lặng ngắt không tiếng động, mắt Chu Nguyên Chương thoáng một tia thất
vọng, lão đột nhiên chuyển ánh mắt vào người đứng cạnh Tịch Ứng Chân,
cất cao giọng hỏi: "Đạo Linh, ngươi thử nói xem, ba bức đồ hoạ này có ý tứ
gì?"

Lão chợt vạch mặt chỉ tên, khiến cả sảnh đường thất kinh, Lạc Chi

Dương cũng bị bất ngờ, ra ngoài ý muốn, nhưng hắn nhìn thần sắc lão
hoàng đế, thấy không chút gì là cười cợt, hắn đành phải nói ngay: "Ý tứ của
họa đồ, tiểu đạo đoán được, nếu phải nói ra, rất có chỗ mạo phạm triều
đình."

Chu Nguyên Chương tươi nét mặt, lão gật đầu nói: "Ừ ... Cứ nói thẳng

ra đi"

Lạc Chi Dương trấn định tâm thần, nói: "Hòa thượng đội đạo quan, ý

muốn nói là có nhiều quan không giữ phép tắc, giỡn rằng quan gì mà lại
hành sự không thuận theo pháp luật; một ông đạo đội mười đạo quan, ý tứ
là quan thì nhiều mà pháp thì ít, những pháp lệnh triều đình đặt ra không
quản nổi mấy vị lão gia đang làm quan đó, còn bức vẽ thứ ba, đám đông đổ
dồn ở đầu cây cầu gãy, ý tứ là ‘không đi qua được’, chỉ vì quan lại vô pháp
vô thiên, dân đen thật sự chịu không thấu."

"Hỗn xược!", Chu vương lớn tiếng rầy rà, "Mấy câu nói xàm nót bậy

đó, sao ngươi dám thốt ra trước mặt phụ hoàng?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.