LINH PHI KINH - Trang 1262

Hoàng Tử Trừng tuy biết đối phương có ý định xấu, nhưng lão đâu ngờ

Tề vương dám to gan đánh thẳng mặt đại quan triều đình, nhất thời kinh hãi
pha lẫn giận dữ, lão trỏ tay vô Tề vương, hét lên: "Ngươi, ngươi ... tại sao
đánh ta?"

Tề vương nhố toẹt, mắng: "Đánh thì sao, lão tử còn muốn đá ngươi nữa

kia! Hoàng Tử Trừng, ngươi tính cho ngươi là ai vậy, không phải là một
con chó của nhà họ Chu ta hả? Cũng không thèm soi mình vô trong gương
mà coi, cái đồ mặt chó của ngươi mà cũng dám leo lên đầu lên cổ bổn
vương mà ỉa đái sao?"

Hoàng Tử Trừng nén giận, nói: "Điện hạ nói gì, ta không sao hiểu cho

rõ được."

Nói còn chưa dứt lời, khuôn mặt lão lại lãnh thêm một quyền, Hoàng Tử

Trừng máu mũi trào ra, mắt thấy ba mươi sáu ông sao, mệng ú ớ, hai chân
còn chưa té quỵ xuống, lão đã bị hai tên hầu cận Tề vương, một tả một hữu
xốc lão đứng lên, bộ dáng thảm não như cá trên thớt, thịt trong mâm, thật
thê lương bi thảm khó tả.

"Đồ chó gì đâu ... ta đánh cho ngươi, tới chết thì sẽ hiểu được." Tề

vương xoa xoa hai quyền đầu, nhe răng cười, "Giữ chức tri phủ tại phủ
Ninh Châu là ai? Ông ta là bố đẻ ra nàng tiểu thiếp của ta, ngươi cách chức
ông ta, chả phải là đánh thẳng vô mặt bổn vương sao?"

Hoàng Tử Trừng lớn tiếng đáp: "Xử tội những quan lại nhũng lạm là ý

của bệ hạ, đừng nói là bố tiểu thiếp, đến ngay cả hoàng thân quốc thích..."
Tề vương không để lão nói xong, đã tung một cước ngay vô bụng lão,
Hoàng Tử Trừng đau đến mặt mày nhăn nhó, thân mình co rúm lại, Bọn tuỳ
tòng cười ầm ĩ, Hoàng Tử Trừng cảm giác tuyệt vọng, lão hầm hừ: "Ngươi
ấu đả đình thần, bệ hạ mà biết..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.