LINH PHI KINH - Trang 1264

Tử Trừng: "Hoàng đại nhân, Vương gia điện hạ nói, ngài phạm sai lầm to,
nên có lời tạ tội." Tề vương nghe vậy, y tức giận đến muốn ngất xỉu tại chỗ.

Hoàng Tử Trừng lúc này đã tỉnh thần hồn. lão bị làm nhục, chợt được

Lạc Chi Dương cứu giúp, trong lòng lão già này có chút tư vị khác lạ. Còn
đang ngẩn ngơ hết sức, lão thấy có một người đột nhiên bước dài bước đến,
y vung tay vỗ nhẹ vô đầu vai Tề vương, khiến Lạc Chi Dương cảm giác
một luồng lực đạo mãnh liệt đả kích vô hắn, nơi hổ khẩu ran rát, khiến hắn
tuột tay, người nọ nhẹ nhàng kéo một phát, đã đem Tề vương rứt ra ngoài.

Lạc Chi Dương đưa mắt trông lên, khi thấy rõ người tới, trong hắn ruột

gan bỗng nhảy dựng lên, hệt như đang bị sa xuống một hố sâu thăm thẳm.

Tề vương rốt cục có thể nói ra tiếng, y há mồm chửi mắng: "Cẩu đạo sĩ,

ta bằm thây ngươi ra vạn mảnh... rồi y quay ngoắt sang, nóng giận nói,
"Đại hòa thượng, còn ngơ ngác gì nưã, chứ, mau giết chết thằng cẩu đạo sĩ
này"

Người ra tay cứu y, mặc tăng bào trắng, đầu bóng nhoáng, cao lớn, chả

phải ai khác, đúng là kẻ tử thù của Lạc Chi Dương, đích thị Xung đại sư.
Hòa thượng nghe quát thét, chỉ cười mà không đáp. Tề vương trong lòng
không vui, y đang định lầu bầu thêm, hốt thấy Chu Duẫn Văn cùng công
chúa Ninh Quốc đang rảo bước đi tới. Nguyên lai những cái ồn ào ở đây đã
làm kinh động nội đường. Hoàng Thái tôn thấy Hoàng Tử Trừng mặt mày
đầy máu, y vừa hãi kinh vừa sợ, lớn tiếng hỏi: "Sao thế này? Là ai làm?"

Hoàng Tử Trừng nhìn nhìn Ttề vương, do dự không đáp, chợt nghe Tề

vương cười nói: "Trời tối, đường trơn, Hoàng đại nhân tự trượt chân mà té
đấy."

Hoàng Tử Trừng giận toé khói, lão run lên vì tức, đưa tay trỏ vào y:

"Ngươi, ngươi đấm đá mệnh quan triều đình, ta ... ta...."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.