LINH PHI KINH - Trang 1309

không nữa. Hắn ngoái trông sang Đạo Thanh, gã đạo sĩ này mặt mày xanh
lét, toàn thân run rẩy, chẳng giống vào cung triều kiến, mà thật như đi ra
pháp trường. Lạc Chi Dương nghĩ bụng: "Người ta bảo, Lữ thái hậu (nhà
Hán - Lưu Bang) áp dụng quân pháp trong tiệc rượu, thần tử trước khi đi
phó yến, đều trối trăn vĩnh biệt người thân. Rượu của Lữ thái hậu mình
chưa được nếm qua, oai phong của Chu Nguyên Chương thật sự còn vượt
cao lên hơn một bậc."

Vào đến trong cung, Chu Nguyên Chương nằm dài trên giường, Chu Vi

hầu hạ một bên, khuôn mặt tái nhợt, thần sắc rầu rĩ, khóe mắt lệ còn chưa
khô, tựa hồ cô vừa mới khóc một trận. Trông thấy Lạc Chi Dương, gương
mặt cô thoáng ửng hồng, khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Lạc Chi Dương
hồn phách tiêu tan, những e dè về nguyên do xa cách cũng biến đi đâu mất.
Chu Vi thấy hắn thất thố, cô sợ để lộ sơ hở, vội vàng cụp mi, đưa ánh mắt
cúi nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu trên đôi hài đên xuất thần.

Lạc Chi Dương như sực tỉnh cơn mộng, hắn đưa mắt nhìn quanh, mới

phát hiện Chu Duẫn Văn cùng Tấn vương, Yến vương cũng có mặt, ba
người theo thứ bậc, chắp tay đứng yên, không gian trong đại điện có chút
trầm trọng.

Lạc Chi Dương dâng lên tờ lưu thư của Tịch Ứng Chân. Chu Nguyên

Chương xem qua, ông gằn một tiếng, ngẩng đầu hỏi: "Trước lúc ra đi, hắn
nói năng gì"

Lạc Chi Dương trả lời rành mạch: "Có ngâm một đoạn thơ. "

Chu Nguyên Chương hỏi: "Thơ như thế nào?"

Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, rồi cất tiếng ngâm:

"Kinh hoa du hiệp quật,

Sơn lâm ẩn độn thê,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.