LINH PHI KINH - Trang 140

Dương, tên này vội la lớn: "Ngươi lại còn lườm ta cái gì chứ? Ta đâu có giở
giói gì đâu!"

Chu Vi xì một tiếng khinh miệt, nói: "Cái gì giở với chẳng giói, ta vốn

không phải quan lớn thẩm tra ngươi, à mà này, chờ ngươi vô nhà giam rồi
thì tha hồ a!" Lạc Chi Dương giận dữ: "Công chúa, bộ ngươi định tố cáo ta
thật sao?" Chu Vi nheo mắt dòm hắn, khóe môi khẽ nhếch lên. Thấy vẻ mặt
đó, Lạc Chi Dương dịu xuống, hắn thở ra một hơi dài, nhẹ nhõm.

Chu Vi ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi: "Linh Đạo Thạch Ngư rốt cục là giấu ở

đâu vậy?" Lạc Chi Dương nói nhỏ: "Ở..." Nói nửa chừng, Chu Vi mặt hơi
biến sắc, cô giơ tay ngăn hắn, rồi hướng vào một gốc cây to, cô thét lớn:
"Ai? Đi ra!"Lạc Chi Dương ngoái trông sang, chỗ tối đen như mực đàng
sau cổ thụ vẫn hoàn toàn yên ắng, hắn còn đang thấy kỳ lạ, bỗng nghe "Hì"
một tiếng cười, kế đó, từ sau thân cây, một người chậm rãi đi ra, khi Chu Vi
nhận ra người ấy, cô bất giác nhảy dựng ra mé sau, miệng thất thanh: "Lãnh
công công!"

Lãnh Huyền thân hình gầy gò, nụ cười quỷ dị treo trên môi, áo quần

một mầu trắng lành lạnh, trông giống một bóng ma vất vưởng. Lão cười
cười, lên tiếng: "Ngón ‘Thiên Thính Thuật’ của Thái Hạo Cốc quả có chút
hơn người, lão phu chỉ khẽ bước lại gần hơn một tí, đã bị công chúa nghe ra
được!"

Chu Vi và Lạc Chi Dương kinh hãi đến gần mất thần hồn, họ đưa mắt

nhìn nhau, chỉ thấy nét hãi sợ trong mắt đối phương, Chu Vi run giọng hỏi:
"Lãnh công công, ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này?" Lãnh Huyền cười, nói:
Tình cờ đi ngang qua đây, ghé mắt dòm sơ sơ một chút!". Lạc Chi Dương
la lên: "Ngươi nói láo!"

"Nói láo?" Lãnh Huyền nheo nheo mắt, tia nhìn lạnh giá, "So với mi

gan to bằng trời, dám láo khoét đóng giả thái giám, ta hãy còn kém xa lắm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.