LINH PHI KINH - Trang 722

Chi Dương lùi từng bước ra sau, đến lúc chạm lưng vào một khối tiều
thạch. thấy Diệp Linh Tô tung người lên cao, áp sát vào hắn như chim cắt
chụp mồi.

Lạc Chi Dương dựa lưng sát vách đá, hắn không còn đường lui, đành

phải hươi sáo ngọc, sử ra một chiêu trong "Vũ Khúc thức" có tên "Nhật
Chiếu Lôi Môn", lấy công chống công, tận sức phản kích.

Binh khí song phương vừa chạm nhau, cái nhánh cây từ cương biến

sang nhu, nghe 'soạt' một tiếng, nó quấn lấy sáo ngọc mà rút ngược về,
Diệp Linh Tô quát một tiếng: "Buông tay!", lập tức hổ khẩu Lạc Chi
Dương nhức buốt, cây sáo ngọc tức thì rời tay, Diệp Linh Tô quài tay chụp
lấy nó, đầu nhánh cây khẽ khàng vươn lên, chạm đúng vào cổ họng hắn.

Lạc Chi Dương nhìn cô gái, sắc mặt tái nhợt, Diệp Linh Tô đưa sáo

ngọc đặt vào tay hắn, cô bình thản nói: "Kiếm pháp của ngươi cũng tàm
tạm!"

"Tàm tạm?", Lạc Chi Dương xoa xoa vào mấy chỗ đau trên người,

giọng nói chẳng

chút tức bực: "Nếu trong tay cô là nhuyễn kiếm, tui đã chết từ hồi nảo

hồi nào rồi".

"Kiếm thuật của ta cũng chưa là gì cả", Diệp Linh Tô giọng lơ là, cô

nói, sử "Phi Ảnh Thần kiếm đến tuyệt đỉnh, sẽ không cho thấy hình ảnh,
khi hư lúc thực, hồi trước, người sáng tạo ra nó là Vân Thù tổ sư có một
chiêu tuyệt diệu ‘Nhất Kiếm Câu Cửu Mệnh’ (một kiếm khử đi chín mạng),
tương truyền tổ sư trên chiến trường, lúc sử một chiêu đó, đã giết đi chín
Thát tử."

"Định gạt tui hả?", Lạc Chi Dương thè lưỡi, "Đừng nói chín người, ngay

đến cả chín con cóc khùng cũng chẳng thể một nhát kiếm mà đâm xỏ qua
được!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.