Tây Thành tám bộ như ruột thịt, quyết không đứng im nhìn Tô Thừa
Quang chết, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, mười bốn ánh mắt dừng
trên mặt Vương Tử Côn. Đứng kế bên, Lạc Chi Dương cảm giác sát khí
đằng đằng, hắn nín thở, lén lùi ra sau nửa bước, chỉ cần nổ ra hỗn chiến là
hắn ù té bỏ chạy.
Vương Tử Côn nhíu chặt hàng mi, lão không nói được một lời, tựa hồ
tâm thần có chút bất định.
Vạn Thăng chờ hoài, ông cất cao giọng, lại hỏi lần nữa: "Vương Diêm
sứ, xin hỏi tôn ý?"
Vương Tử Côn vẫn không lên tiếng, ba Diêm sứ kia nhìn nhau, Đỗ Dậu
Dương đằng hắng một tiếng, giọng bối rối, nói: "Vạn bộ chủ, không dám
nói man ngài, xử trí người này ra sao, cả bốn người chúng tôi cũng không
làm chủ được."
Thạch Xuyên mất kiên nhẫn: "Vậy ai có thể làm chủ?" Đỗ Dậu Dương
nghiêm nét mặt: "Đương nhiên là bang chủ bản bang." Mộc Hàm Băng kỳ
lạ: "Tề Hạo Đỉnh không phải là đã chết rồi ư?"
"Lão bang chủ tạ thế.". Đỗ Dậu Dương dừng một chút, nhấn mạnh từng
chữ một, "Còn có tân bang chủ kia!"
"Tân bang chủ?" Vạn Thăng kinh ngạc, "Diêm bang đã tuyển được tân
bang chủ rồi sao?"
Đỗ Dậu Dương cùng Thuần Vu Anh nhìn nhau, thần sắc ngần ngại,
Mạnh Phi Yến thẳng tính, ả buột miệng: "Mấy người không nói, để ta nói.
Trước khi Tề bang chủ tạ thế, có trối lại với Ngũ Diêm sứ giả 'ai có thể trả
thù cho ngài, kẻ đó sẽ đứng đầu Diêm bang!'"
Tây Thành mọi người đều kinh ngạc, Tô Thừa Quang vỗ đùi, y cười ầm:
"Thú vị, thú vị, con mẹ nó ... thiệt là thú vị."