trong lòng vừa hối hận vừa bực tức, tổng số xương là một trăm sáu mươi
bốn cái, ta đoán số chẵn là ăn rồi, kết quả cậy mình thông minh, ngược lại
tự mình đem đầu chui vô bẫy của nữ tử này. lại tự trách mình đoảng, không
để ý là thiếu một cái móng vuốt, mà cũng kỳ, ta ngồi cùng bàn với cổ mà
không có phát hiện nàng chơi trò quỷ, cho thấy nữ tử chẳng những tâm tư
giảo hoạt, mà nghề tí toáy ngón tay cũng quá xá giỏi.'"
Thu Đào buột miệng hỏi: "Đệ không có xuất thủ cùng nàng?"
"Không có!" Tô Thừa Quang lắc đầu quầy quậy, "Đệ lúc ấy trong lòng
không phục, vỗ bàn cái rầm, thét lớn: ‘Tiểu cô nương, ngươi ăn gian.’,
tiếng thét này đã dùng tới ‘Thiên Lôi hống’, đệ tính làm cho cô ả hồn vía
tán loạn để thừa dịp xóa bỏ cá cược. Chẳng dè, nàng kia thập phần trấn
định, ngay cả một cái chớp mi cũng là không, cổ nói: ‘Tô Thừa Quang,
ngươi cũng đã chẳng nuốt đi mất một mẩu xương hay sao? Mẩu xương này
ta có thể đưa ra cho tổng số thành số lẻ, mẩu xương kia cuả ngươi, ngươi có
thể khạc ra trở lại không? Người ăn gian chính là ngươi mới đúng, đáng
tiếc, làm bậy để tự hại mình, để bị xui xẻo mà thua. Ván này thắng bại đã
rõ, ta có việc phải đi ngay bây giờ, ngươi nếu còn có liêm sỉ, hãy tuân thủ
vụ cá cuộc, đến chỗ Diêm bang chờ phát lạc.’, nói xong cô ta đứng dậy,
phơi phới đi mất dạng."
"Đệ để cho cô ta đi dễ dàng vậy sao?", Chu Liệt giậm chân la lớn, "Cô
nàng đã sớm tính toán ăn gian từ đầu, thấy đệ nuốt mẩu xương, mới đưa cái
móng ra cho thành số lẻ, nếu đệ không nuốt, cô nàng cũng không đưa ra,
tính tới tính lui, cách gì, đệ cũng thua"
Tô Thừa Quang hít một hơi, mặt đau khổ, nói : "Cá cược chính là đấu
trí, có thể buộc đối phương chưa nhập cuộc đã thua, đó cũng là một bản
lãnh vô cùng to tát. Nữ tử này tính toán không chút sơ hở nào, Tô mỗ
không thể không phục. Nghĩ lại, Tô Thừa Quang ta tung hoành đổ quốc,
trải trăm trận chiến, chưa từng thua một lần, kết quả lại bái xái bại xại trước
một đống xương gà. Ôi, đành phải theo điều lệ cá cược, đem đầu tới đây