LINH PHI KINH - Trang 908

nghe phát lạc. Kết quả chờ thì cứ chờ, chẳng bị một ai đụng đến một sợi
tóc, mấy người nói xem, chuyện này kỳ quái hay không kỳ quái?"

Vương Tử Côn nghe thế, lão khoái trá: "Các vị đều nghe rõ chưa? Hắn

thua cuộc, tự đến chịu phạt, nếu bây giờ tự tiện rời đi, thì hắn phải là một
đưá tiểu nhân vô tín vô nghĩa, là đồ vô lại ăn gian ăn lận trong nghề đỏ đen,

"Đánh cái rắm thúi con mẹ nó!", Tô Thừa Quang cả giận, "Ông nội

ngươi ở ngay tại đây, có đưá nào đem ông nội ngươi giết, họ Tô mà có một
chút nhíu mày, sẽ không tính là hảo hán."

"Tô sư đệ, đừng nổi nóng.", Vạn Thăng trầm ngâm một chút, ông quay

sang hỏi Vương Tử Côn, "Vương Diêm sứ, quý bang định xử trí Tô sư đệ
ra sao?"

Tây Thành tám bộ như ruột thịt, quyết không đứng im nhìn Tô Thừa

Quang chết, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, mười bốn ánh mắt dừng
trên mặt Vương Tử Côn. Đứng kế bên, Lạc Chi Dương cảm giác sát khí
đằng đằng, hắn nín thở, lén lùi ra sau nửa bước, chỉ cần nổ ra hỗn chiến là
hắn ù té bỏ chạy.

Vương Tử Côn nhíu chặt hàng mi, lão không nói được một lời, tựa hồ

tâm thần có chút bất định.

Vạn Thăng chờ hoài, ông cất cao giọng, lại hỏi lần nữa: "Vương Diêm

sứ, xin hỏi tôn ý?"

Vương Tử Côn vẫn không lên tiếng, ba Diêm sứ kia nhìn nhau, Đỗ Dậu

Dương đằng hắng một tiếng, giọng bối rối, nói: "Vạn bộ chủ, không dám
nói man ngài, xử trí người này ra sao, cả bốn người chúng tôi cũng không
làm chủ được."

Thạch Xuyên mất kiên nhẫn: "Vậy ai có thể làm chủ?" Đỗ Dậu Dương

nghiêm nét mặt: "Đương nhiên là bang chủ bản bang." Mộc Hàm Băng kỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.